Mạch Tiểu Miên phì cười: “Hề hề. Em không biết mình có nên nói cho anh biết hay không. Em nhìn là biết ngay cô ta nói dối như vậy là vì ghen khi nhìn thấy anh cõng em. Hẳn là anh có thể hiểu mà.”
"Ừm." Kiều Minh Húc rầu rĩ trả lời: "Chúng ta đừng nhắc tới cô ta nữa. Lúc nãy bác sĩ đã đến khám cho em chưa?”
“Đã khám rồi, bác sĩ nói ngày mai em có thể về nhà tịnh dưỡng, chỉ cần mỗi ngày đều đặn đến bệnh viện kiểm tra một lần là được.”
"Vậy ngày mai chúng ta về nhà, dù sao ở bệnh viện cũng không thoải mái lắm.”
"Dạ, em cũng nghĩ như vậy. Dù sao cái chân này của em…”
Cô đưa tay sờ đôi chân không cách gì có thể đứng dậy của mình, nở một nụ cười gượng gạo, nói: “Cũng không thể ngày một ngày hai mà có thể đứng dậy được. Con người kể cũng thật là kỳ lạ. Vừa nhìn thoáng qua em đã biết Lâm Ngọc giả vờ mắc ung thư tử cung, nhưng em lại không hiểu nổi vì sao đôi chân của em rõ ràng là rất lành lặn nhưng lại không thể đứng lên được.”
"Bác sĩ nói là do yếu tố tâm lý gây ra. Hệ thống thần kinh trung ương của em hoàn toàn không có vấn đề gì cả. Chỉ cần kiên nhẫn thêm một khoảng thời gian thì em sẽ có thể đứng lên được thôi.”
Kiều Minh Húc ngồi xổm xuống, đặt tay lên chân cô và bắt đầu xoa bóp: “Cô chủ à, ta xoa bóp chân cho cô chủ nhé?”
Đột nhiên nghe thấy anh dí dỏm đùa như vậy, Mạch Tiểu Miên không nhịn được cười, nhại lại giọng của anh và trêu chọc: “Được, nếu xoa bóp mà tôi thấy dễ chịu thì tôi sẽ thưởng cho ngài!”
“Được, cảm ơn cô chủ!”
Kiều Minh Húc ân cần xoa bóp chân cho cô, tuy rằng anh vẫn còn lóng nga lóng ngóng và chưa nắm rõ vị trí các huyệt đạo, nhưng mỗi động tác của anh đều nhẹ nhàng chạm đến trái tim cô, khiến cô vô cùng cảm động.
Xoa bóp xong, Kiều Minh Húc ngẩng đầu lên, ghé sát mặt vào cô và nói: "Cô chủ, thưởng một nụ hôn đi.”
Mặt Mạch Tiểu Miên hơi ửng đỏ, ngượng ngùng hôn lên má anh. Kiều Minh Húc cảm thấy giống như bị điện giật, toàn thân tràn đầy sức lực, mọi mệt nhọc trong ngày đều bị cuốn sạch.
“Tôi cũng sẽ thưởng cho cô chủ một nụ hôn!”
Nhìn thấy gương mặt đỏ bừng thẹn thùng của cô, sự ham muốn của anh lại trỗi dậy, anh rất muốn ghì chặt lấy cô và hôn cô ngấu nghiến. Nhưng, bây giờ cô đang không khỏe và anh cũng không thể hoạt động quá nhiều. Chỉ hy vọng cô có thể cho anh hôn má cô một cái thôi.
Mạch Tiểu Miên xấu hổ lí nhí đáp: “Được.”
“Tạ chủ long ân!”
Kiều Minh Húc đưa miệng sát đến gần cô rồi nhẹ nhàng đặt lên má cô một nụ hôn. Tim của Mạch Tiểu Miên bỗng nhiên như ngừng đi nửa nhịp, sau đó lại bất thình lình trở nên dồn dập, hơi thở cũng dần trở nên lộn xộn.
Kiều Minh Húc cũng ngượng đến chín mặt, anh lúc này hệt như một cậu bé học sinh cấp hai cuối cùng cũng được hôn cô bạn mình thầm mến bấy lâu, vừa phấn khởi, lại vừa hồi hộp. Ánh mắt hai người nhìn nhau trìu mến hơn, sâu thẳm đến nỗi cả hai muốn chết chìm trong ánh mắt của nhau.
Cô y tá bước vào và phá vỡ bầu không khí tình tứ giữa họ. Y tá đo nhiệt độ cho cô xong thì rời đi, Kiều Minh Húc cúi người bế cô lên giường, đắp chăn cho cô, nói: “Ngủ ngon nhé. Ngày mai chúng ta sẽ về nhà. Anh đi tắm đây.”
“Em cũng muốn đi tắm.”
Mạch Tiểu Miên đã mấy ngày liền không tắm nên cảm thấy cả người rất bẩn. Cô khổ sở nói: “Nhưng bệnh viện không có bồn tắm, em lại không đứng được nên không thể tắm ở đây được.”
“Chúng ta về nhà tắm rửa rồi quay lại bệnh viện nhé.”
Kiều Minh Húc ra ngoài hỏi ý kiến bác sĩ. Bác sĩ cho phép Mạch Tiểu Miên về nhà nhưng vẫn phải có y tá ở bên cạnh để chăm sóc trong trường hợp khẩn cấp.