Đọc xong bức thư này, Mạch Tiểu Miên thế mà lại không rơi nước mắt. Cô chỉ yên lặng đọc lại từ đầu một lần nữa.
Nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, cô cũng nhanh chóng đóng bức thư lại, làm bộ như chẳng có chuyện gì xảy ra mà xem tin tức.
"Đang xem di động à?"
Kiều Minh Húc mặc một chiếc áo choàng tắm lớn màu đen có thắt lưng ở giữa, tóc vẫn còn ướt nên anh vừa lau vừa đi tới hỏi.
"Ừ, xem xem có gì hay không."
"Thế em có nhìn thấy cái gì hay không?"
"Thấy được một người đẹp."
"Hả? Đẹp trai hơn anh sao?"
"Đẹp trai hơn anh!"
"Anh không tin. Cho anh xem xem nào."
"Không ở trong di động, ở trong này này."
Mạch Tiểu Miên chỉ vào gương rồi nói: "Anh dừng lại nơi này nhìn sẽ biết ngay."
Kiều Minh Húc đứng trước mặt gương, nhìn chính mình bên trong rồi cười nói: "Tiểu Miên, em lại nghịch ngợm muốn lừa dối anh rồi. Trong gương rõ ràng là bản thân anh mà, sao có thể đẹp trai hơn anh được?"
"Em cảm thấy anh trong gương đẹp trai hơn."
"Vớ vẩn, em cảm thấy ảnh trong gương đẹp trai thì người thật không đẹp trai à?"
Kiều Minh Húc liếc trắng mắt nhìn cô một cái rồi nói.
"Có thể nói là vậy."
"Được rồi, anh sẽ không ghen tỵ với bản thân đâu. Em cảm thấy anh trong gương đẹp trai thì cứ để cho anh ta đẹp trai đi. Dù sao thì anh cũng nghe em hết!"
Nghe thấy lời này của anh, Mạch Tiểu Miên cười cười, đặt di động sang một bên nhìn anh lau tóc. Cô nghĩ bản thân từ trước đến nay đều chưa làm được gì cho anh nên nói: "Anh qua đây, em lau khô tóc cho anh."
"Thật à?"
Trong mắt Kiều Minh Húc toát ra sự vui vẻ.
"Ừ."
Mạch Tiểu Miên cầm lấy khăn tắm trong tay anh rồi để anh ngồi trên chiếc ghế hơi thấp trước mặt mình, sau đó bắt đầu lau tóc cho anh.
Chất tóc của anh rất tốt, đen bóng, mềm mại, cũng dài hơn nhiều so với cái đầu đinh lúc gặp lần đầu.
Cô rất dịu dàng lau khô tóc cho anh, sau đó thò tay xoa xoa đầu anh: "Ngày mai anh đi mua một bộ dụng cụ cắt tóc về đây đi, em sẽ cắt tóc cho anh."
"Em cắt được sao?"
"Đương nhiên, tay của em đâu có bị què."
Mạch Tiểu Miên lại nhìn nhìn râu xanh trên cằm anh: "Hay là bây giờ để em cạo râu cho anh đi!"
"Đi!"
Kiều Minh Húc không hề từ chối chút nào, rất là sung sướng đứng dậy đi lấy dao cạo lại đây đưa cho cô.
"Em chưa làm bao giờ."
Mạch Tiểu Miên nhìn nhìn công cụ cạo râu trước mặt rồi nhanh chóng nói với anh: "Anh dạy em đi."
Kiều Minh Húc dạy cô các bước để cạo râu.
Mạch Tiểu Miên chính là cao thủ phẫu thuật. Bình thường hay cạo tóc cạo râu cho người quá cố để xác định danh tính nên bước này đơn giản cũng dễ hiểu.
Cõi lòng Kiều Minh Húc đầy sự mong chờ ngẩng đầu lên trước mặt cô.
Mạch Tiểu Miên nặn kem cạo râu ra tay rồi nâng tay lên thoa vào cằm Kiều Minh Húc.
Kiều Minh Húc bị lòng bàn tay mềm mại của cô chà xát, mặt mềm ra, lòng cũng mềm nhũn.
Lúc này trong lòng Mạch Tiểu Miên cũng tràn ngập và chan chứa tình cảm.
Cảm giác này hoàn toàn khác với lúc cạo tóc cho người quá cố.
Dưới tình huống đó, cô cần phải tôn trọng người đã khuất nên tâm trạng rất trang nghiêm, vẻ mặt cũng nghiêm túc.
Điều giống nhau duy nhất chính là động tác đều rất cẩn thận.
Thoa kem cạo râu xong, cô mở máy cạo râu lên, đặt bàn cạo lên trên mặt anh, cầm dao cạo quơ quơ trước mặt anh rồi cười vô cùng gian trá: "Em chuẩn bị khai đao đây."
Kiều Minh Húc vô thức rùng mình một cái, cứ như thứ cô lấy ra chính là dao giải phẫu vậy.
Chẳng qua lòng anh lại vô cùng chờ mong, bèn nhắm hai mắt lại.