Anh nhíu mày nói: “Xin lỗi, cô muốn ngồi xe nhanh thì tôi có thể đưa tiền cô bắt taxi. Sức khỏe vợ tôi không tốt, tôi chỉ lái chậm để cô ấy thoải mái.”
Y tá bị tạt gáo nước lạnh, vô cùng gượng gạo nên ho khan một tiếng để giải vây: “Ha ha, xin lỗi, tôi suýt quên sức khỏe cô Kiều đang không tốt.”
Kiều Minh Húc không thèm để ý cô ta, tiếp tục lái xe.
Y tá thấy anh không thèm nhìn mình một cái, mặc cho mình xinh thế nào cũng vô dụng, cô ta nghĩ trong lòng, có phải vì cô Kiều đang ở cạnh nên anh giả vờ ngay thẳng?
Trên thế giới này, có người đàn ông nào mà ăn chay?
Cô ta tính toán, tối hành động tiếp.
Về đến bệnh viện.
Sau khi Mạch Tiểu Miên được bác sĩ chữa trị chính kiểm tra qua thì bắt đầu lên giường nghỉ ngơi.
Kiều Minh Húc chưa được sự đồng ý của Mạch Tiểu Miên đang leo thẳng lên giường, chen chúc với cô.
Chiếc giường này chỉ có 1m5, người anh cao ráo và cường tráng mà chen chúc với Mạch Tiểu Miên, thật là chỗ rất nhỏ.
Anh vừa lên đã giơ tay đặt lên chăn của Mạch Tiểu Miên, nghiêng người dùng tư thế ôm cô, để bao cả người cô lại trong lòng.
Trên dưới toàn thân đều bao lấy hơi thở cô, Mạch Tiểu Miên cảm thấy hơi nghẹt thở nên dịch thân người mình ra một chút.
Nhưng Kiều Minh Húc không cho cô di chuyển, cô vừa động đậy, anh đã dùng tay ôm cô về.
“Hay là, anh ngủ trên giường chăm sóc đi!”
Mạch Tiểu Miên rất khó xử nói với anh: “Hai người chúng ta ngủ cùng một giường rất chật chội.”
“Anh không thích chiếc giường đó.”
“Vậy em ngủ giường đó, anh ngủ giường này.”
“Anh cũng không thích em ngủ giường đó. Chúng ta cùng ngủ giường này đi.”
Tay Kiều Minh Húc vẫn ôm chặt cô: “Bây giờ không ngủ cùng em, anh sắp mất ngủ rồi.”
Mặt Mạch Tiểu Miên đỏ lên, phân bua: “Mối quan hệ của chúng ta vẫn chưa thân mật đến lúc đó đâu.”
“Chúng ta là vợ chồng.”
“Vợ chồng tạm thời.”
“Anh không muốn làm vợ chồng tạm thời với em nữa.”
Kiều Minh Húc ôm chặt eo cô, nói trên đỉnh đầu cô: “Anh quyết định ký hợp đồng dài hạn với em, hạn là một đời.”
Tim Mạch Tiểu Miên đập mạnh một cái, vô số cảm xúc phức tạp dâng lên, bất ngờ rồi vui mừng.
Cô làm sao không muốn ký hợp đồng cả đời với anh chứ?
“Nhưng, Lâm Ngọc thì sao? Không phải anh hẹn cô ấy ba năm sau kết hôn sao?”
Mạch Tiểu Miên hỏi.
Kiều Minh Húc nhíu mày lại, tay ôm cô cũng ngừng lại: “Sao em biết?”
“Vào sau ngày đầu tiên chúng ta kết hôn, cô ấy đã đến phòng nghỉ tìm em, nói hai người có hợp đồng ba năm sau.”
“Ừm.”
Kiều Minh Húc không phủ nhận: “Lúc đó, anh nghĩ cô ấy mới là người mà anh nên chung sống cả đời, vì an ủi lòng bất an của cô ấy nên anh đã ký hợp đồng.
“Giữa hai người đã có tình cảm mười năm.”
Khi Mạch Tiểu Miên nói câu này, cô thấy lòng mình chua xót, nhớ đến lần đó cô gọi điện thoại cho anh, là Lâm Ngọc bắt máy nói Kiều Minh Húc đang ngủ bên cạnh cô ta.
“Ừm. Mười năm này, anh vẫn luôn ở bên cạnh cô ấy, dĩ nhiên nghĩ là nên tiếp tục cùng với cô ấy.”
“Vậy anh vẫn nên tiếp tục.”
Mạch Tiểu Miên cứng đờ trong lòng anh, mất tự nhiên nói: “Giữa anh và em cũng đâu phải vợ chồng thật sự, hai người không nên vì em mà ảnh hưởng đến tình cảm của hai người. Có lẽ, anh thương hại chân em không thể đi lại được mới ra quyết định như vậy. Anh yên tâm, em nhất định sẽ đứng dậy nhanh thôi, sẽ không trở thành gánh nặng của anh đâu.”