“Người phụ nữ ngốc nghếch...”
Tay của Kiều Minh Húc vẫn ôm chặt cô, không để cô động đậy: “Không phải em ảnh hưởng đến tình cảm của anh và cô ấy, mà là sau khi quen biết em anh mới phát hiện, tình cảm anh đối với cô ấy không phải tình yêu thật sự mà là một thói quen.”
“Ý anh là, anh yêu em?”
Mạch Tiểu Miên dè dặt hỏi.
Rất hy vọng nghe anh nói ra ba chữ đó.
Nếu như anh nói, cô cảm thấy mình không cần đạo đức quá cao để quan tâm đến sự tồn tại của Lâm Ngọc.
Dù sao, trên phương diện pháp luật, cô mới là vợ anh, còn Lâm Ngọc chẳng qua chỉ là người yêu trước khi anh kết hôn mà thôi.
Nếu như anh nói yêu cô, cô sẽ không làm thánh mẫu mà giao anh ra, chỉ muốn nắm chặt lấy anh.
“Ừm.”
Kiều Minh Húc đáp một tiếng.
Cho dù anh không nói ba chữ đó nhưng tiếng ừm này cũng đại diện anh thừa nhận rồi.
Điều này khiến Mạch Tiểu Miên rất vui.
Nhưng rồi lại đắn đo: “Thời gian quen biết của chúng ta ngắn vậy, sao anh có thể xác định anh yêu em? Sao anh có thể xác định em mới là người anh muốn ký hợp đồng kết hôn dài hạn mà không phải Lâm Ngọc?”
“Em nghĩ sao?”
Kiều Minh Húc không trả lời trực tiếp mà là hỏi ngược lại.
“Sao em biết tấm lòng anh được?”
Nói đến đây, cô lại nhớ đến tấm lòng của Trình Đông Thành, tim lại nhói lên một cái, im lặng không nói.
Kiều Minh Húc không hề biết cô đang nghĩ gì lúc này.
Đương nhiên, anh tuyệt đối sẽ không nói ra mấy lời ấu trĩ như “Nếu không tin, anh sẽ moi tim ra cho em xem”, mà nhàn nhạt nói: “Thái độ của anh đối với em, đại diện cho tấm lòng của anh. Nếu như em nghĩ như vậy còn không phải yêu em, vậy thì em nghĩ anh nên làm thế nào mới có thể bày tỏ tình yêu anh dành cho em?”
Thái độ của anh đối với mình đã không còn bắt lỗi được rồi.
Đúng vậy, nếu như đây còn không phải yêu, vậy yêu là gì?
“Tại sao anh lại yêu em? Anh yêu em từ khi nào?”
Sự không chắc chắn trong lòng, thiếu cảm giác an toàn cũng khiến Mạch Tiểu Miên giống những phụ nữ khác trên thế giới, đều không kìm được mà hỏi vấn đề này.
“Không biết.”
“Vậy anh cảm thấy anh bắt đầu rung động với em từ khi nào? Nhanh nhớ lại đi.”
“Chắc là lần đầu tiên gặp em ở nhà hàng Tường Vi, lúc đó anh và Phùng Quang Hiển đang nói chuyện thì đột nhiên cảm thấy lòng có chút bất thường, không kìm được mà quay đầu lại nhìn, vừa khéo nhìn thấy em bước vào, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt. Khoảnh khắc đó, tim anh như có một tia nắng chiếu qua, xuất hiện cảm giác rung động.”
Kiều Minh Húc nói.
“Ồ?”
Mạch Tiểu Miên ngạc nhiên đáp một tiếng, trong đầu đang nhớ lại cảnh tượng hôm đó.
“Ban đầu em nhận lầm người, thái độ anh lúc đó rất lạnh lùng, rất đáng ghét cứ như em đang cố ý quyến rũ anh vậy, khiến cho em có cảm giác ôn thần cấm đến gần.”
“Ôn thần?”
Mày của Kiều Minh Húc khẽ nhíu lại, bàn tay lớn không nhịn được mà vỗ lên người cô: “Có ai hình dung người khác như em không? Đương nhiên đúng là khi đó anh coi em như là những người phụ nữ cố ý kiếm cái cớ để bắt chuyện với anh. Không ngờ, em lại nhận lầm người thật, không phải cố ý.”
“Ha ha, xấu hổ ghê. Lúc đó tình hình xem mắt của em và Trần Diệp Thu, anh và Phùng Quang Hiểu đều thấy hết phải không, nhất định là cười chết luôn?”
“Lúc đó anh có một cảm giác muốn vứt Trần Diệp Thu đó ra ngoài.”
“Ha ha.”
Mạch Tiểu Miên không nhịn được cười: “Lúc đó, cuộc đời em tràn ngập sự khốn nạn khi bị ép hôn. Khi đó, chỉ cần Trần Diệp Thu không sợ thân phận pháp y của em, đồng ý kết hôn với em, em cũng sẽ gả cho anh ta.”