Trước mắt những việc Kiều Minh Húc có thể làm đó chính là để cô cảm nhận được tình yêu của anh, để cô biết mình sống trên đời này rất quan trọng với anh.
Kiều Minh Húc đứng trước giường, nhìn gương mặt đang ngủ của cô.
Trước đây khi cô ngủ trông như một đứa trẻ ngây thơ đáng yêu, khiến người ta muốn hôn một cái.
Bây giờ, gương mặt khi ngủ của cô hiện rõ sự đau khổ, đôi mày khẽ nhíu lại, đôi môi nhợt nhạt mím chặt, đôi tay nắm chặt góc chăn, cũng không biết cô đang mơ thấy ác mộng hay là cơ thể không thoải mái.
Anh lên giường, nằm xuống, giơ tay khẽ đặt đầu cô lên cánh tay mình, ngón tay nhẹ nhàng xoa mày cô, vuốt thẳng đôi mày đang nhíu chặt lại.
Có lẽ là cảm nhận được vòng tay ấm áp nên mày của Mạch Tiểu Miên cũng giãn ra theo tay của anh, đôi tay không còn nắm chặt lấy góc chăn, buông một bên ra, ngủ an nhàn một chút.
Kiều Minh Húc thấy cô như vậy thì khẽ cười rồi cũng nhắm mắt lại.
Mạch Tiểu Miên tỉnh dậy, phát hiện mình đang nằm trên tay anh, còn anh đang nằm nghiêng, hơi thở đều đều đang khẽ vang lên.
Cô khẽ ngẩng đầu, nhìn yết hầu đang nhô ra của anh, không kìm được mà dùng ngón tay sờ lên.
Cô vừa sờ, Kiều Minh Húc đã tỉnh lại.
Nhưng, anh không hề mở mắt mà tiếp tục giả vờ ngủ.
Ngón tay Mạch Tiểu Miên trượt lên trượt xuống trên yết hầu của anh, không nhịn được mà khẽ cảm thán một câu: “Sao mà cả yết hầu cũng quyến rũ vậy chứ?”
Kiều Minh Húc nghe cô nói vậy thì trong lòng vui như nở hoa, tiếp tục giả ngủ.
Mạch Tiểu Miên sờ đến cằm của anh, yếu ớt nói: “Thật hy vọng, cằm của anh sau này chỉ có em được đụng vào. Cho dù là cạo râu cũng phải là em cạo.”
“Đương nhiên.”
Kiều Minh Húc âm thầm trả lời trong lòng.
“Haiz...”
Cũng không biết Mạch Tiểu Miên đột nhiên nghĩ đến việc gì, lấy tay ra khỏi mặt anh, ngán ngẩm thở dài rồi cuộn vào lòng anh, dáng vẻ rất yên tĩnh.
“Ô...”
Kiều Minh Húc cố ý giả vờ nói mê phát ra một tiếng, rồi mượn cớ cúi đầu, khẽ mở mắt nhìn cô trong lòng.
Cô nhắm mắt, đôi mi dài như một chú bướm bị thương đang khẽ động đậy.
Cứ động đậy, động vào tim anh, khiến anh thương xót, khiến anh đau lòng.
Lần đầu tiên anh cảm thấy mình bất lực.
Nếu như có thể đổi lại việc cô đứng lên, đổi lại nụ cười trong sáng ngây thơ của cô trong bức ảnh thời trung học, anh đồng ý cược tất cả mọi thứ mình có.
Nhưng...
Không thể...
Anh chỉ có thể trơ mắt nhìn sương mù che lấp trái tim cô...
“Tiểu Miên...”
Anh không kìm được mà dịu dàng gọi cô một tiếng, giơ tay nắm lấy tay cô đang đặt trên chăn.
“Ừm.”
Mạch Tiểu Miên khẽ đáp một tiếng, mở mắt ngước nhìn anh, ánh mắt trong veo như nước lại có sự đau buồn nhàn nhạt.
“Ngủ đủ chưa?”
“Ừm.”
“Vậy chúng ta thức dậy, ra ngoài chơi, muốn không?”
“Đi đâu?”
Kiều Minh Húc lấy điện thoại đặt trên bàn qua, mở bản đồ thế giới: “Em muốn đi đâu thì bấm một cái.”
“Tốt quá!”
Mạch Tiểu Miên mím môi cười: “Thật muốn để ngón tay bấm bấm lên đó rồi để anh đưa em đi khắp nơi.”
“Vậy em bấm bấm lên đó, rồi anh đưa em đi khắp nơi.”
Mạch Tiểu Miên nhìn bản đồ.
Khi cô còn trẻ cũng có một ước mơ đó là hy vọng có thể vòng quanh thế giới, để dấu chân của mình có thể đặt lên mọi ngóc ngách trên thế giới, mỗi khi đến một nơi thì thu thập postcard của nơi đó, còn có chụp hình lưu niệm, đợi đến già đi không được sẽ lật postcard và hình ra nhớ lại.