Nhưng, ước mơ khi đó có một nam chính Trình Đông Thành.
Là muốn để cho cả thế giới chứng kiến tình yêu của bọn họ.
Sương mù lại che phủ mắt cô, nhưng nước mắt không hề rơi xuống.
Cô không giơ tay bấm bản đồ mà đẩy điện thoại ra, nhàn nhạt nói: “Em nhớ lời hứa của anh rồi, đợi hai chân em đi lại được, em sẽ tùy ý bấm đại một nơi, anh không được quỵt nợ đâu.”
“Có vẻ như em hay ăn vạ, anh không phải.”
“Ừm.”
Mạch Tiểu Miên suy nghĩ: “Với trạng thái sức khỏe của em trước mắt thì không đi xa được, hay là anh đưa em ra ngoại ô chơi đi. Hít thở không khí trong lành một lát.”
“Được.”
Kiều Minh Húc đỡ cô trong lòng mình dậy: “Bắt đầu từ hôm nay, anh muốn hẹn hò với em.”
“Ha ha...”
Mạch Tiểu Miên nghe anh nói thì không nhịn được cười: “Anh trai ơi, chúng ta đã kết hôn rồi đó còn hẹn hò gì chứ?”
“Chúng ta vẫn chưa hẹn hò đã trực tiếp kết hôn, như vậy không công bằng với anh.”
Kiều Minh Húc nhìn cô nói.
Mạch Tiểu Miên híp mắt cười.
Cô vẫn không ngờ, Kiều Minh Húc lại có suy nghĩ như vậy.
Nhưng lòng cô vẫn rất ngọt ngào.
Trước đây cô có hẹn hò với Trình Đông Thành.
Nhưng, hẹn hò thời trung học cũng khó khăn lắm, ngoại trừ học cùng một phòng, vào cuối tuần, nhiều nhất cũng ra ngoài dạo chơi chút, đơn giản ăn một tô mì gì đó.
Nhưng, lúc đó rất vui vẻ.
Cảm thấy chỉ cần hai người ở bên nhau, cho dù làm gì cũng cảm thấy như đang làm chuyện vĩ đại nhất thế giới, tràn ngập phấn khích và vui sướng.
Kiều Minh Thiên nhìn thấy ánh mắt ngẩn ngơ của cô, anh biết chắc chắn cô lại nhớ đến Trình Đông Thành.
Điều này thật khiến anh cảm thấy ghen tị.
Rất muốn moi hết những ký ức liên quan đến Trình Đông Thành trong đầu ra, rồi nhét chính mình vào đầu cô.
Đương nhiên, anh biết đây là việc không thể nào.
Nhưng anh có lòng tin.
Anh muốn dần dần xâm chiếm hết mọi ký ức của cô, dần dần lấp đi hết những ký ức về Trình Đông Thành, ừm hứ!
Anh bế Mạch Tiểu Miên lên xe lăn, đẩy vào phòng quần áo, hỏi cô muốn mặc đồ gì.
“Tùy anh chọn.”
Mạch Tiểu Miên nhìn những bộ quần áo rực rỡ đủ kiểu, nhàn nhạt nói.
Cô không kén chọn đối với quần áo.
“Đợi em khỏi rồi, anh mời nhà thiết kế ở Pháp qua đây, làm riêng cho em bộ đồ độc nhất vô nhị.”
Kiều Minh Húc cầm một chiếc đầm dài mùa thu màu xanh nước biển hơi dày đưa cho cô, bảo cô thay rồi ra ngoài đợi.
Mạch Tiểu Miên cởi chiếc áo ngủ trên người ra mặc chiếc đầm lên.
Cũng may lực tay cô rất mạnh, cho dù hai chân không thể đứng thẳng nhưng vẫn có thể tựa vào xe lăn mà mặc đầm vào.
Mặc xong, cô gọi Kiều Minh Húc vào.
Mắt Kiều Minh Húc sáng lên.
Da cô trắng ngần, trên người có hơi thở nhàn nhạt mà ưu buồn, mặc chiếc đầm xanh nước biển, rất thu hút người khác.
“Xinh đẹp.”
Anh khen lấy khen để.
Mạch Tiểu Miên cười.
Kiều Minh Húc lấy áo khoác da báo màu trắng trên giá xuống, khoác lên vai cô, khiến cô trông vừa trầm ổn vừa đẹp.
Chỉ đáng tiếc đầu vẫn còn chiếc nón len che gió sau khi làm phẫu thuật, không thể phát huy ưu thế của đôi chân dài để đứng lên.
Nhưng, không sao.
Cho dù ra sao, cô trong lòng anh đều là xinh đẹp.
Kiều Minh Húc cũng khoác lên bộ vest xanh nước biển cùng màu với cô.
Anh cao lớn đẹp trai, có khí chất, cho dù mặc đồ màu gì cũng có thể toát ra khí chất và gu thẩm mỹ của anh.