Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 439: Cô ta không tốt bằng em (1)




Mạch Tiểu Miên mím môi mỉm cười: “Em muốn sinh mà, lại còn muốn sinh rất nhiều, sinh một đống.”
Hai mắt Kiều Minh Húc sáng lên: “Vậy thật tốt, chúng ta sinh ít nhất bốn đứa đi, dù sao anh cũng nuôi nổi, cũng có thể mời nổi bảo mẫu.”
“Quả nhiên là giàu nứt đố đổ vách.”
Mạch Tiểu Miên lườm anh rồi nói: “Vấn đề là bây giờ anh vẫn chưa giải quyết xong chuyện của Lâm Ngọc, chúng ta cũng không thể trở thành vợ chồng thật sự, vậy thì làm sao có con? Còn nữa, đôi chân em không biết đến bao giờ mới đi đứng lại được, anh bảo em sinh con kiểu gì?”
“Anh sẽ nhanh chóng hủy hợp đồng với Lâm Ngọc. Người bị liệt ở thân trên còn mang thai được, vì sao em không thể sinh con?”
“Được rồi.”
Dù cảm thấy mình giành mất đồ của Lâm Ngọc, nhưng con người đều có tình cảm, cô cũng không phải thánh mẫu, chỉ cần Kiều Minh Húc đồng ý ở cùng cô, bỏ Lâm Ngọc, vậy thì cô cũng không khách sáo.
Thật ra, từ sau khi nhận ra suy nghĩ thật sự trong lòng mình, Kiều Minh Húc còn nôn nóng hủy bỏ hợp đồng giữa anh và Lâm Ngọc hơn là cô.
Anh đồng ý bồi thường cho Lâm Ngọc một ngàn vạn.
Sau khi hai người ăn cơm xong, anh đẩy Mạch Tiểu Miên đi dạo quanh làng du lịch, nhìn ngắm non sông tươi đẹp do con người xây dựng nên, mãi cho đến khi mặt trời lặn về phía tây, bọn họ mới ra về.
||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ |||||
Dù sao nơi này vẫn chưa hoàn thiện lắp đặt, người ở cũng ít, vẫn tồn tại yếu tố nguy hiểm, vì thế cũng không tiện ở lại.
Hai người về đến Hoàng Uyển, Kiều Minh Húc hầu hạ cô tắm rửa lên giường, sau đó để cô ngủ trước, anh còn có việc phải ra ngoài một chuyến.
Việc đó là gặp Lâm Ngọc, thương lượng vấn đề hủy hợp đồng ba năm sau với cô ta.
Kiều Minh Húc hẹn gặp Lâm Ngọc ở hội sở Nhã Phong.
Lâm Ngọc nghĩ anh nhớ cô ta, vì thế trang điểm đến là xinh đẹp, làm cho cô ta trông vô cùng quyến rũ lẳng lơ, rồi vui vẻ đi đến điểm hẹn Nhã Phong.
Trước kia, mỗi lần hai người hẹn hò ở chỗ này, đều là Lâm Ngọc đến trước ngồi chờ.
Lần này, Kiều Minh Húc đến sớm hơn cô ta.
Kiều Minh Húc không giống như trước kia, thay bộ Ki – mô – nô ngồi chờ, mà mặc bộ tây trang bình thường hay mặc, cũng không pha trà, mà chỉ yên lặng ngồi chờ cô ta.
Thấy cô ta đi vào, anh cũng gật nhẹ đầu với cô ta: “Ngọc Ngọc, em đến rồi?”
“Ừm.”
Lâm Ngọc vui mừng ngồi xuống cạnh anh, vươn tay muốn ôm cánh tay anh.
Từ sau khi cô ta bị Tề Quân biến thành phụ nữ, khoảng cách giữa nam và nữ cũng không còn cứng nhắc như trước nữa.
Hơn nữa, cô ta cũng trở nên xinh đẹp hơn trước rất nhiều, đám chị em kia đều nói cô ta có dáng vẻ đang yêu đương, dò hỏi có phải cô ta đã ngủ với Kiều Minh Húc hay không.
Cô ta im lặng không nói.
Cánh tay vươn ra của cô ta còn chưa kịp chạm vào tay anh, thì anh đã kịp tránh đi, nhíu mày nói: “Ngọc Ngọc, đứng đắn một chút.”
Lâm Ngọc ghét nhất là nghe anh nói mấy lời này, bĩu môi nói: “Hai chúng ta là người yêu, chỉ dựa gần một chút mà thôi, có gì mà không đứng đắn, không phải trước kia chúng ta đều vậy sao?”
“Trước kia là trước kia.”
“Được, em hiểu rồi, bây giờ anh là người đã có vợ, không thể vì em mà ảnh hưởng đến danh tiết của anh.”
Lâm Ngọc bất mãn bĩu môi nói: “Cả thế giới đều biết quan hệ của em và anh, hơn nữa, đàn ông thành công luôn có mấy cô tình nhân bên ngoài, gặp dịp thì chơi, có sao đâu mà?”
Kiều Minh Húc rất ngạc nhiên khi cô ta có suy nghĩ như vậy, nhíu mày nói: “Ngọc Ngọc, tại sao em lại có suy nghĩ như vậy?”
“Bởi vì đàn ông các anh đều nghĩ vậy.”
Kiều Minh Húc khẽ lắc đầu, nhìn cô ta nói: “Ngọc Ngọc, lần này anh hẹn em ra gặp mặt, là muốn thương lượng với em một việc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.