Cô ấy cũng bắt đầu yêu đương, từ trung học đến đại học, đến bây giờ.
Mỗi năm thay một người bạn trai.
Còn anh ấy, không có cô bạn gái cố định, chỉ là tên lăng nhăng, trêu hoa ghẹo cỏ khắp nơi, thấy gái đẹp thì trêu chọc, một bộ dạng mỗi bên một cô không nghiêm chỉnh.
Khoảng cách giữa hai người cũng càng lúc càng xa.
Cứ nghĩ sẽ không kết hôn với cô ấy, kết quả là cuối cùng ông nội vẫn muốn họ ở bên nhau.
Hai người họ có bướng bỉnh cũng không chống lại được sự sắp đặt của số mệnh.
Con bé cao ngạo như một nữ hoàng này, vậy mà hôm qua lại như một bà điên, đánh nhau với những tên lưu manh đã đánh anh ấy trước mặt anh ấy, đánh đến thương tích đầy mình...
Bây giờ cô ấy từ từ tiến lại gần mình.
Cô ấy cũng nhìn anh ấy, chỉ là ánh mắt đó lạnh nhạt như cũ, không có chút lo lắng nào, khóe miệng hơi cong lên, là kiêu ngạo và lạnh nhạt.
"Mời chú rể nắm lấy tay cô dâu."
MC thấy ánh mắt anh ấy ngẩn ngơ, đứng yên bất động nên đứng cạnh nhỏ giọng nhắc nhở.
Phùng Quang Hiển vội giơ tay ra, nhận lấy tay cô ấy từ tay cha Lãnh.
Cha Lãnh nhìn hai người họ, giọt nước mắt bất lực trong mắt rơi xuống.
"Cho dù nghèo khó hay giàu sang, mạnh khoẻ hay bệnh tật, chú rể có bằng lòng ở bên cô dâu cả đời không rời xa không?"
Chủ hôn bắt đầu hỏi.
Phùng Quang Hiển khẽ ngẩng đầu lên nhìn Mạch Tiểu Miên bên dưới một cái rồi lên tiếng trả lời.
"Tôi đồng ý."
"Cho dù nghèo khó hay giàu sang, mạnh khoẻ hay bệnh tật, cô dâu có bằng lòng ở bên chú rể cả đời không rời xa không?"
Chủ hôn lại nhìn sang Lãnh Kiều Thi.
"Tôi không đồng ý."
Lời của Lãnh Kiều Thi làm mọi người ngạc nhiên, khách mời xôn xao bàn tán.
Cha mẹ Lãnh ở bên dưới tức đen cả mặt.
Cha Lãnh dứt khoát đứng lên, trách mắng Lãnh Kiều Thi: "Kiều Thi, đừng ngang bướng!"
Lãnh Kiều Thi nhắm mắt làm ngơ, sắc mặt vẫn lạnh lùng và cao ngạo.
Mạch Tiểu Miên bên dưới nhìn thấy vẻ mặt của cô ấy, bất chợt cảm thấy đau lòng.
"Ha ha..."
Đột nhiên Phùng Quang Hiển đứng bên cạnh cười, đôi mắt đào hoa cong dài, xấu xa nhìn Lãnh Kiều Thi: "Hay là, em đào hôn đi."
Lãnh Kiều Thi nhìn anh ấy: "Mệt lắm, muốn chạy anh chạy đi."
"Tôi cũng lười."
Phùng Quang Hiển nhận nhẫn cưới từ tay phù rể: "Em không chạy thì chúng ta trao nhẫn đi."
Lãnh Kiều Thi nhướng mày nhìn anh ấy, giơ tay ra trước mặt anh ấy.
Một tay của Phùng Quang Hiển bó bột nên chỉ đành dùng một tay đeo nhẫn cưới cho cô ấy.
"Ngón tay mập thật, thật xấu xí."
Phùng Quang Hiển đeo nhẫn lên tay cô ấy xong, nhỏ giọng nói một câu.
Lãnh Kiều Thi lạnh lùng liếc anh ấy một cái, nhận nhẫn từ phù dâu, nắm lấy tay anh ấy, hung hăng đeo nhẫn vào tay anh ấy: "Tay rất thon rất đẹp, nhưng lại dơ."
Chủ hôn chủ trì hôn lên hơn mười năm vẫn chưa gặp qua cặp vợ chồng nào như bọn họ.
Thương tích đầy mình không nói đi, cả giả vờ hạnh phúc cũng không thèm làm, đúng là phục bọn họ thật.
"Trao nhẫn xong, mời chú rể hôn cô dâu."
Nhìn thấy hai người họ, anh ta thật không muốn hô khẩu hiện này, chỉ đáng tiếc, đây là trình tự, anh ta không thể không làm.
Phùng Quang Hiển giơ cánh tay không bị thương ra, dứt khoát kéo eo của Lãnh Kiều Thi lại, cúi đầu, dùng sức cắn lên môi cô ấy.
Máu tươi mằn mặn chảy ra từ khoé môi Lãnh Kiều Thi, đau đến cô hít một hơi, mạnh mẽ mở miệng cắn anh ấy.