"Đang nói gì với Mai Kim vậy?"
Kiều Minh Húc thấy cô cười gian xảo thì cũng ghé đầu lại xem.
Mạch Tiểu Miên vội vàng đóng khung chat lại, nhe răng: "Không nói gì cả, hì hì."
"Không nói gì?"
Kiều Minh Húc liếc cô một cái: "Cười như vậy là biết không có ý tốt."
"Hì hì."
Mạch Tiểu Miên tiếp tục liếm kẹo bông gòn.
Sau khi hai người tiêu diệt hết kẹo bông gòn, Kiều Minh Húc nhìn thấy khóe miệng cô còn dính một ít kẹo, anh bèn lấy khăn tay ra lau khóe miệng cho cô, sau đó lại lau khóe miệng của mình rồi mới gấp khăn tay lại, bỏ vào trong túi quần, định mang về cho dì Trương giặt.
Hai người tiếp tục đi trên phố, đi thẳng tới con phố Ngọc Thạch nổi tiếng ở thành phố A.
Kiều Minh Húc cũng muốn tặng cô một ít phụ kiện ngọc thạch nên bèn đẩy cô đi vào cửa hàng ngọc thạch lớn nhất phố Ngọc Thạch - Thúy Ngọc Hiên.
Tống Minh Chương, ông chủ của Thúy Ngọc Hiên là chỗ quen biết với anh.
Vừa nhìn thấy anh đi vào thì vội vàng đón tiếp, sau khi hàn huyên vài câu, ánh mắt bèn dừng lại ở trên người Mạch Tiểu Miên đang ngồi xe lăn: "Anh Kiều, đây là?"
"Vợ tôi Mạch Tiểu Miên."
Kiều Minh Húc trả lời rất thản nhiên: "Xem xem trong quán của các anh có cái gì hợp với vợ tôi."
"Có ngay, mời anh Kiều và chị nhà lên tầng..."
Tống Minh Chương nói xong, nghĩ tới Mạch Tiểu Miên đang ngồi trên xe lăn không tiện lên tầng hai, bèn vội nói: "Cũng có thể đến sảnh bên cạnh tầng một."
"Lên tầng hai đi."
Tầng hai là nơi Tống Minh Chương chuyên dùng để tiếp đón khách hàng lớn, trước đây Kiều Minh Húc đã từng lên mấy lần.
"Chị nhà ngồi trên xe lăn không tiện."
Tống Minh Chương nói hơi khó xử.
"Không sao, tôi bế cô ấy đi lên là được."
Kiều Sở Thiêm khom người, cẩn thận ôm Mạch Tiểu Miên vào trong lòng.
Động tác đó dịu dàng đến mức cực kỳ cẩn thận, cảm giác giống như bình thường Tống Minh Chương nâng một miếng ngọc tốt vậy, cái cảm giác sợ hơi vô ý là sẽ làm rơi vỡ.
Trước kia, Kiều Minh Húc và Lâm Ngọc cũng từng tới đây.
Nhưng không hề thấy anh có ánh mắt và động tác dịu dàng như vậy đối với Lâm Ngọc.
Anh ta không biết tại sao cô Kiều lại ngồi trên xe lăn, nhưng với kinh nghiệm nhìn người của anh ta, có thể khẳng định rằng, Kiều Minh Húc rất yêu vợ mình, yêu như báu vật.
Đương nhiên cũng có thể là do mới cưới, qua một thời gian nữa, nếu anh vẫn có thể đối xử với cô như vậy thì chứng tỏ đó là tình cảm rất sâu nặng.
Kiều Minh Húc bế Mạch Tiểu Miên lên tầng hai, đặt ở trên chiếc ghế dài làm từ gỗ hoa lê kia, còn bản thân thì ngồi ở bên cạnh cô, giơ tay ôm lấy eo cô rất tự nhiên.
Tống Minh Chương pha trà cho bọn họ.
Mạch Tiểu Miên đảo mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh, cho dù cô không có hiểu biết về các loại đồ cổ ngọc thạch nhưng vẫn phải cảm thán nơi này được trang hoàng rất cổ điển và đẹp đẽ.
"Đây là ấm Thụ Anh của Cung Xuân thời nhà Minh?"
Kiều Minh Húc nhìn thấy Tống Minh Chương cầm một chiếc ấm tử sa cổ xưa không tầm thường, sau khi cẩn thận nhìn lại bèn ngạc nhiên hỏi.
Người sáng tạo nên ấm tử sa là Cung Xuân dưới thời vua Gia Tĩnh của nhà Minh, ấm Cung Xuân thời bấy giờ được người ta khen ngợi là "Màu hạt dẻ tối, như một khối sắt, to lớn nghiêm chỉnh."
Là người sáng tạo nên ấm tử sa, đương nhiên tác phẩm của ông ấy cũng rất quý giá, là đồ cất giữ mà các nhà sưu tầm muốn truy tìm cả đời.
"Anh Kiều thật có mắt nhìn, có điều, đây chỉ là ấm Cung Xuân nhái, là tác phẩm của bậc thầy tử sa đương thời Cố Cảnh Châu, tuần trước tôi vừa bỏ ra một triệu đô la Hồng Kông để đấu giá từ Hồng Kông về đấy, nếu không phải anh đến thì tôi cũng không nỡ dùng nó để pha trà đâu."
Tống Minh Chương cười nói.
Mạch Tiểu Miên ở bên cạnh tặc lưỡi.
Một món hàng nhái đã có giá trị hơn một triệu, thế hàng thật thì sao?