Chỉ là một việc pha trà tầm thường mà phải dùng đến ấm trà lên tới hàng trăm vạn, chuyện này làm cô nhớ đến cha mình, khi ấy, ông vì muốn tiếp đãi Kiều Minh Húc mà đã mua một ấm trà tử sa hơn chín trăm tệ, lúc ấy còn kêu gào đắt quá, đúng là lừa đảo mà.
“Ấm trà tốt đến thế, anh Tống có thể cho phép tôi được pha trà một lần cho thỏa lòng hay không?”
Kiều Minh Húc là người yêu trà đạo nghiệp dư, nhìn thấy loại ấm trà tử sa và trà Vũ Tiền thượng hạng này cũng mê mẩn rồi.
“Được, hôm nay có thể thấy anh Kiều pha trà, quả thật là phúc ba đời của Tống tôi đây.”
Tống Minh Chương vui vẻ nói.
Mạch Tiểu Miên cũng rất phấn khởi.
Lần đầu tiên nhìn thấy anh pha trà ở hội sở Nhã Phong, quả thật rất tao nhã mê người.
Sau này, cô rất ít khi nhìn thấy anh pha trà.
Kiều Minh Húc rửa sạch tay, Tống Minh Chương đốt hương, mùi hương nhàn nhạt lại thanh nhã quanh quẩn khắp phòng.
Mạch Tiểu Miên dù chẳng hiểu chút gì về pha trà nhưng trong nháy mắt cũng cảm nhận đực bầu không khí trở nên tươi mát tao nhã thoát tục.
Kiều Minh Húc bắt đầu tiến hành quá trình pha trà một cách chậm rãi…
Mạch Tiểu Miên si mê nhìn động tác của anh.
Người đàn ông có vẻ ngoài nội hàm giống công tử quý tộc cổ đại này lại là chồng của cô, thật là đáng kiêu ngạo, rất có cảm giác hài lòng.
Sau khi pha xong, anh thong thả châm trà vào ba chiếc ly trà tử sa trên bàn.
Từng búp trà và lá trà trong ly đứng thẳng, nước trà mát lạnh, mùi thơm dìu dịu toả ra bốn phía.
Chưa bàn đến vị như thế nào, chỉ với ý cảnh này đã đủ khiến Mạch Tiểu Miên say sưa rồi.
Cô nâng ly lên khẽ nhấp một ngụm, vừa vào miệng hương thơm đã lan tỏa, thanh mát dễ chịu…
“Anh Kiều thật đúng là cao thủ trà nghệ.”
Tống Minh Chương uống xong một ngụm trà, cất lời khen ngợi: “Ở trước mặt anh, tôi chẳng dám tự xưng là hiểu biết về pha trà nữa.”
“Anh Tống quá khiêm tốn rồi, tôi đây chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi.”
Kiều Minh Húc nở nụ cười khiêm tốn, cũng bắt đầu uống trà.
Ba người uống trà cũng kha khá rồi.
Tống Minh Chương đưa một ít mứt hoa quả cho Mạch Tiểu Miên làm đồ ăn vặt, sau đó anh ta hỏi Kiều Minh Húc cần kiểu gì.
“Xem thử vòng ngọc đi.”
Kiểu Minh Húc nói.
Tống Minh Chương nhìn Mạch Tiểu Miên một cái, hỏi thử: “Chẳng hay cô Kiều làm nghề gì?”
“Pháp y.”
“Ừm, pháp y hợp để đeo mặc phỉ, có thể tịnh thuỷ hoạt huyết bài độc, nhìn từ góc độ mê tín, có thể tránh tà tịnh hoá vật ô uế.”
Tống Minh chương đứng dậy bước vào phòng rồi bê ra một chiếc hộp gỗ tử đằng màu đỏ thẫm, đặt lên bàn một cách cẩn thận và mở ra.
Bên trong có ba đồ trang sức, một là vòng tay mặc phỉ, một là chuỗi vòng tay mặc châu, còn có một chiếc khuy mặc phỉ.
Kiều Minh Húc cầm vòng tay lên.
Chất ngọc trơn bóng, cấu tạo tỉ mỉ, đều đặn, độ trong tốt, đen như mực, nhìn vào thì thấy màu đen, còn đặt dưới ánh sáng sẽ nhìn ra màu xanh lục, không có tỳ vết hay khiếm khuyết rõ ràng, hơn nữa còn được điêu khắc tinh tế tỉ mỉ, đánh bóng rất tốt, vừa nhìn đã biết là hàng cực phẩm.
Anh kéo tay trái Mạch Tiểu Miên qua rồi đeo vòng vào tay của cô.
Vòng tay màu mực rất hợp với màu da trắng nõn của cô, cho người ta một cảm giác mộc mạc lại sang trọng.
Điều quan trọng nhất là công dụng của mặc phỉ mà Tống Minh Chương nói khi nãy.
Anh cảm thấy cô đeo chiếc vòng này hợp vô cùng.
Sau đó, anh lại đeo chiếc khuy mặc phỉ được xỏ dây đỏ vào cổ của cô.
Còn chuỗi vòng tay mặc thuý châu kia, anh lại đeo vào cổ tay trái của mình.
“Anh Kiều và cô Kiều đều vô cùng hợp với mặc phỉ.”
Tống Minh Chương mỉm cười nhìn bọn họ, nói: “Ba món trang sức này đều được mài giũa từ cùng một khối mặc thuý, là loại lão khanh cao băng chủng, thực sự rất hiếm có, nếu như không phải là anh Kiều thì tôi cũng không nỡ bán thứ yêu thích đâu.