Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 459: Hoá ra là lời nói dối (5)




Bác sĩ nói với cô, miệng vết thương trên đầu cô đã khỏi hẳn, có thể không cần đội mũ nữa.
Chỉ là, sau khi cô cởi mũ ra, bởi vì làm phẫu thuật xâm lấn tối thiểu, cho nên tóc đã cạo sạch hết, chỉ để lại đầu đinh khó coi.
Nhìn bản thân ngồi ở trên xe lăn, tóc ngắn đến khó coi, sắc mặt cũng không tốt ở trong gương kia, ngay cả cô còn vứt bỏ bản thân mình, nói gì đến Kiều Minh Húc.
Sau phẫu thuật, cô vẫn luôn đội mũ, bình thường muốn gội đầu, cũng là được y tá đặc biệt ở bệnh viện gội giúp.
Kiều Minh Húc cũng chưa từng thật sự nhìn thấy lúc đầu tóc cô khó coi thì phải.
Cô suy nghĩ, mình có cần đội một bộ tóc giả để che giấu không nhỉ?
Nhưng cuối cùng, cô vẫn quyết định bỏ đi.
Khó coi thì khó coi vậy, dù gì, anh cũng đâu có thích mình.
Kể cả đầu tóc của mình vẫn còn tốt, cũng vô dụng thôi.
Vì thế, cô vẫn cứ để đầu đinh trọc như vậy.
Buổi tối lúc mười một giờ, cô nằm ở trên giường, còn chưa ngủ, anh cũng đã trở lại.
Giống như bình thường, anh vừa tới, đã đi tìm cô trước.
Cô không biết nên nói gì với anh, cho nên đành giả vờ ngủ.
Kiều Minh Húc nhìn thấy cô ở trên giường đầu trần trụi không đội mũ, ban đầu là giật mình, sau đó thì cực kỳ vui mừng.
Nếu cô mở mắt ra, là có thể nhìn thấy, lúc anh nhìn cô, ánh mắt kia cũng không hề có bất kỳ sự ghét bỏ nào.
“Cuối cùng cũng tốt lên.”
Kiều Minh Húc cực kỳ vui sướng mà nhẹ nhàng nói một câu, vươn tay ra sờ lên mấy vết sẹo lưu lại sau khi làm phẫu thuật xâm lấn tối thiểu ở trên đầu cô, lòng bàn tay hết sức nhẹ nhàng mà vuốt ở bên trên, yêu thương nói: “Đúng là khổ cho em rồi.”
Lời này không hề có chút nào là ra vẻ, khiến cho Mạch Tiểu Miên đang giả vờ ngủ nghe xong, trong lòng hơi xao động.
“Quả đầu không tóc này cũng rất đáng yêu, giống như cái gáo dừa.”
Tay của Kiều Minh Húc tiếp tục nhẹ sờ lên những chỗ khác trên đầu cô, cuối cùng, cúi đầu hôn khẽ lên đầu cô.
Cảm giác tê dại giống như điện giật, vẫn nhanh chóng như cũ từ trên đầu, lập tức làm chấn động khắp toàn thân cô, khiến cho xuân tâm của cô bắt đầu nhộn nhạo…
Cô cũng rất thắc mắc.
Theo lý mà nói, mình đã ngủ rồi, anh cũng đâu cần thiết phải bày ra dáng vẻ này, dù gì cô cũng đâu có biết.
Nhưng mà, nghe giọng nói của anh, cảm nhận được động tác dịu dàng của anh, cô lại cảm thấy anh thật sự chân thành, yêu thương mình, mà không phải là cố tình làm ra vẻ.
Đúng là cực kỳ rối rắm.
Lúc Kiều Minh Húc đi tắm rửa, cô quyết định không giả vờ ngủ nữa, chuẩn bị nghiêm túc nhìn cho rõ lúc ánh mắt anh nhìn mình, đến cùng là sẽ như thế nào.
Biểu cảm của một người có thể nói dối, nhưng mà, ánh mắt lại rất khó nói dối.
Bất kể có là lời nói dối gì, thì ở trước mặt pháp y ưu tú là cô thì đều có thể tìm thấy dấu vết để lại.
Kiều Minh Húc đi ra, thấy cô đã tỉnh, bèn áy náy hỏi: “Có phải anh đánh thức em rồi không?”
“Không phải, là em tự tỉnh dậy.”
Mạch Tiểu Miên nhìn anh đang dùng khăn lông to lau tóc...
Bất kể là từ góc độ nào, anh cũng đều đẹp trai đến mức làm người ta động lòng.
Nhìn vòng ngọc trên cổ tay kia của anh, rồi cúi đầu nhìn vòng tay phỉ thúy trên cổ tay mình, lại sinh ra một cảm giác kết nối chung thủy giữa hai người.
Haiz, lòng chung thủy này cũng là ảo giác nhầm lẫn chăng.
Nghĩ đến đây, cô không tự giác mà nhẹ nhàng thở dài một hơi.
“Sao lại thở dài?”
Kiều Minh Húc đi đến trước mặt cô, khăn lông lau tóc vắt ở trên cổ anh, vươn tay nâng cô ngồi dậy.
“Không cảm thấy đầu em rất xấu à?”
Cô không nhịn được mà hỏi thẳng vào vấn đề.
Trong lòng lại sợ hãi đáp án nào đó.
Lúc nãy cô nhìn thấy một câu ở trên mạng: “Trước khi gặp được anh, em xấu đến nỗi không có gì e dè, sau khi gặp được anh, em xấu đến nỗi lòng còn sợ hãi”.
Đúng vậy, đây chính là suy nghĩ trong lòng của cô bây giờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.