Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 46: Nhất định phải kết hôn (3)




Kiều Minh Húc thấy cô đang do dự bèn tiếp tục thuyết phục cô: "Ba năm, cho dù cô đã 30 tuổi rồi, nhưng với nhan sắc xinh đẹp của cô, cùng với số tiền bồi thường 100 triệu mà tôi đưa cho cô, cũng đủ khiến rất nhiều người đàn ông ngất ngây trước cô rồi, có khi còn thuận lợi kết hôn hơn cả bây giờ nữa ấy chứ. Tuy nhiên, trên tiền đề là, cô đừng mơ tưởng đến cái gọi là tài sản chung của chúng ta. Trước khi kết hôn, tôi sẽ công chứng hết tất cả tài sản của tôi, trừ 100 triệu kia ra, cùng với chi phí tiêu xài các loại của cô trong vòng ba năm. Còn lại những thứ khác một phân tiền cô cũng đừng nghĩ đến."
"Quả nhiên là thương nhân, kỹ càng quá nhỉ."
Mạch Tiểu Miên cười lạnh nói: "Tuy nhiên, đề nghị này của anh rất tốt, tôi đồng ý!"
Đúng vậy, cô đồng ý kết hôn với anh, cũng không phải vì mong anh bồi thường 100 triệu kia, mà là vì thực hiện lời cam kết với cha mẹ sẽ kết hôn trong năm nay. Cô sẽ không để cho bọn họ bị bạn bè người thân cười nhạo, gây áp lực nữa.
Dù sao thì hôn nhân đối với cô mà nói, có hay không cũng không thành vấn đề.
Còn không bằng hợp tác với Kiều Minh Húc, đôi bên cùng có lợi.
"Cô đồng ý sao?"
Mạch Tiểu Miên đồng ý sảng khoái như vậy làm Kiều Minh Húc cảm thấy có chút khinh thường, cho rằng cô là vì khoản tiền bồi thường 100 triệu kia.
Tuy nhiên, cô đồng ý, anh cũng vui vẻ, bổ sung thêm một câu: "Tôi cùng cô kết hôn giả, tôi sẽ không can thiệp vào bất cứ chuyện gì của cô, cô cũng không thể can thiệp vào bất cứ chuyện gì của tôi. Tuy nhiên, tôi đồng ý với cô, bên ngoài tôi sẽ làm một người chồng tốt, sẽ không làm cho cô mất mặt. Còn về quan hệ với Lâm Ngọc, tôi cũng sẽ qua lại trong bóng tối, sẽ không để cho cha mẹ cô lo lắng. Mà cô ở bên ngoài cũng làm tốt vai trò của một người vợ là đủ rồi!"
"Được, tôi hiểu ý của anh!"
Mạch Tiểu Miên nói: "Nếu như anh đồng ý với tôi, anh cũng phải giống như một người con rể chân chính đối xử với cha mẹ, bạn bè, người thân của tôi. Như vậy thì trong ba năm này, tôi cũng sẽ cố gắng làm tốt nhất có thể để đối đãi với gia đình của anh, làm tốt vai trò của một người vợ, không để cho anh mất mặt đâu."
"Được, vậy chúng ta cùng gặp mặt ký hợp đồng!"
Nghe thấy Mạch Tiểu Miên nói như vậy, Kiều Minh Húc cũng cảm thấy rất vui.
Hai người hẹn gặp nhau ở một hội sở tư nhân Nhã Phong nổi tiếng ở thành phố A.
Mạch Tiểu Miên ngồi xe taxi đến cửa hội sở, vừa mới xuống xe, đang định gọi điện thoại cho Kiều Minh Húc thì từ bên trong xuất hiện một anh chàng đẹp trai ăn mặc như bạch mã hoàng tử bước ra, cẩn thận quan sát Mạch Tiểu Miên một chút rồi lịch sự dò hỏi: "Xin hỏi cô là Mạch Tiểu Miên tiểu thư sao?"
"Đúng vậy."
Mạch Tiểu Miên gật đầu.
"Tôi là Tiểu Lâm, nhân viên phục vụ ở đây, mời cô đi theo tôi, anh Kiều đang đợi ở bên trong."
"Được, cảm ơn."
Mạch Tiểu Miên theo anh chàng đẹp trai Tiểu Lâm kia đi vào.
Nhìn bên ngoài hội sở này có vẻ rất bình thường, tưởng rằng bên trong chỉ là một tứ hợp viện đơn giản thôi. Ấy vậy mà vừa bước vào, lại phát hiện đây là kiến trúc nhà vườn Tô Châu, đình đài lầu các, có cầu bắt ngang qua hồ, gỗ thông uốn cong, cây cỏ rậm rạp, hơn nữa diện tích còn rất lớn.
Đi tới đi lui một lúc, cô bèn thấy những chàng trai mặc đồng phục như tiểu Lâm đều có một điểm chung, đó là cực kỳ đẹp trai lại có khí chất, tùy tiện dẫn một người đi ra ngoài thôi cũng có thể làm điên đảo phần lớn những cô gái rồi.
Mà cô gái phục vụ mặt sườn xám bằng lụa trắng kia trông cũng có khí chất vô cùng cao quý. Nghe nói người làm ở đây đều là những nhân tài có tố chất được chọn lựa từ các trường đại học ra.
Cho dù là người, hay là cảnh vật, đều làm cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ cảnh đẹp ý vui.
Khó trách hội sở này so với những hội sở xa hoa khác lại có điểm đặc biệt hơn hẳn, trở thành hội sở số một của thành phố A.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.