Kể cả trong lòng có cảnh cáo bản thân một nghìn lần, nói rằng người Kiều Minh Húc yêu là Lâm Ngọc, chứ không phải là cô.
Nhưng mà, trong lòng cô vẫn ôm một chút hy vọng.
“Ừ, đúng là hơi xấu.”
Kiều Minh Húc nhẹ gật đầu, vẻ mặt rất chân thành mà trả lời.
Nghe thấy đáp án này, Mạch Tiểu Miên ủ rũ, ánh mắt lập tức ảm đạm đi.
Thì ra, anh thật sự cảm thấy cô xấu.
Cũng thật sự ghét bỏ.
“Sao thế? Dáng vẻ trông cứ như gà rù vậy.”
Kiều Minh Húc vươn tay, nâng cằm cô lên, ép cô nhìn mình.
Mạch Tiểu Miên lại tránh khỏi tầm mắt của anh.
Cô cảm thấy mình rất xấu, không xứng nhìn anh.
Mấy lời yêu thương gì mà cô không trèo được, anh sẽ ngồi xổm xuống, đúng là toàn giả dối mà.
Giống như lời Diệp Mai nói lúc trước vậy, ở trên đời này, ai mà không muốn hai bên đều mạnh như nhau, ai mà không muốn có một người xứng đôi đứng ở bên cạnh mình chứ?
Nói gì đến Kiều Minh Húc.
Một cô gái có dáng vẻ bình thường giống như cô, có thể dùng tư cách gì để đứng ở bên cạnh anh đây?
Bản thân có thể gả cho anh, chẳng qua là được đi vài bước trên con đường may mắn mà thôi.
Trước kia, cô chưa từng tự ti bao giờ, bây giờ, lại đột nhiên sinh ra cảm giác tự ti, khiến cho cô càng thêm ghét bỏ bản thân.
“Cô gái ngốc, anh nói đùa thôi.”
Kiều Minh Húc thấy dáng vẻ cô rầu rĩ không vui, bèn vội vàng nói, duỗi tay lập tức ôm cô vào trong ngực.
Mạch Tiểu Miên dùng sức đẩy anh ra nói: “Đừng ôm một đứa con gái xấu như em!”
“Ui, giận thật rồi!”
Kiều Minh Húc cảm thấy dáng vẻ cô tức giận chu miệng cực kỳ đáng yêu, cũng không nhịn được mà trêu chọc: “Nhưng anh lại thích ôm con gái xấu cơ, làm sao đây?”
“Anh đi mà ôm Ngọc Ngọc của anh ấy, cô ấy cái gì cũng tốt.”
Mạch Tiểu Miên chua chát nói.
“Cô bé ngốc, em có chỗ nào không tốt?”
Lúc này Kiều Minh Húc mới hiểu ra, cô gái này lại ghen rồi.
“Vừa xấu vừa ngu vừa ngốc lại còn vô dụng.”
Nhìn thấy vẻ mặt Mạch Tiểu Miên ảm đạm nói ra, lúc này Kiều Minh Húc mới nhận ra vấn đề khá lớn.
Cô gái này vậy mà lại bắt đầu tự ti chùn bước rồi đây.
Anh lập tức vươn tay đỡ lấy bả vai cô, mắt đen đầy nghiêm túc nhìn cô nói: “Mạch Tiểu Miên, em không xấu không ngu không ngốc không vô dụng, em là cô gái tốt đẹp nhất trong lòng anh.”
Mạch Tiểu Miên nhìn anh, khóe môi mang theo chút giễu cợt: “Kiều Minh Húc, em biết, lời này của anh là an ủi em, muốn em có thể tự tin rồi có thể sớm đứng lên. Thật ra, anh thật sự không phải bày ra dáng vẻ này làm thua thiệt bản thân mình. Bây giờ em đã trở thành thế này rồi, kể cả chúng ta có ly hôn, người nhà các anh hẳn là cũng sẽ không phản đối đâu. Bây giờ em sẽ gọi điện thoại cho ông nội, để ông đồng ý cho chúng ta ly hôn.”
Mạch Tiểu Miên nói xong, liền đẩy tay anh ra, lấy điện thoại ra gọi cho Kiều Thanh.
Kiều Minh Húc tức giận mà nhìn cô: “Ông nội đồng ý mới là lạ.”
Nghe thấy lời này, Mạch Tiểu Miên lại hiểu lầm, cho rằng anh không ly hôn là bởi vì ông nội không đồng ý.
Điều này càng khiến cho cô thêm đau lòng.
Điện thoại đã thông, đầu bên kia truyền đến giọng nói ôn hòa của Kiều Thanh: “Tiểu Miên, thân thể của cháu đã đỡ hơn chút nào chưa?”
“Ông nội, đỡ hơn nhiều rồi ạ, hôm nay miệng vết thương trên đầu đã khỏi hẳn, cảm ơn ông đã quan tâm ạ.”
“Vậy là tốt rồi, cháu đừng nóng vội, cứ từ từ nghỉ ngơi.”
“Vâng.”
“Đợi lúc nào Minh Húc rảnh, cháu với Minh Húc hãy cùng về ăn một bữa cơm nhé, mọi người đều nhớ cháu.”
“Vâng ạ.”
“Tiểu Miên, có phải cháu muốn nói gì với ông đúng không?”
Thấy giọng điệu của cô không giống như bình thường, Kiều Thanh cũng nhận ra chút manh mối, quan tâm mà dò hỏi.