Anh thật hối hận ngày đó đi ra khỏi nhà họ Lâm đã thẳng tay xé luôn tờ khế ước kia rồi vứt vào thùng rác, đáng lẽ anh nên lấy ra cho Mạch Tiểu Miên xem để chứng minh anh và cô ấy đã giải trừ hiệp ước mới phải.
Anh với Lâm Ngọc đã không còn quan hệ gì nữa rồi.
Có điều, kể cả anh có thật sự lấy lại được tờ khế ước về, thì lấy trạng thái bây giờ của Mạch Tiểu Miên, cũng sẽ chỉ chú ý vào chuyện vụn vặt mà cho rằng hiệp ước kia là giả.
“Không phải ý này, vậy thì là ý gì?”
Mạch Tiểu Miên nhìn anh: “Anh bỏ em ra, em còn chưa nói chuyện điện thoại với ông nội xong.”
Đang nói, điện thoại của Kiều Minh Húc vang lên, là Kiều Minh gọi tới.
Anh buông Mạch Tiểu Miên ra, ấn nghe điện thoại.
“Minh Húc, cháu với Tiểu Miên đã xảy ra mâu thuẫn gì à?”
Vừa rồi Mạch Tiểu Miên nói như vậy, hơn nữa cuộc gọi lại đột nhiên ngắt mất, ông cũng đã suy nghĩ một lát, cuối cùng gọi điện thoại cho Kiều Minh Húc, để xem thử tình hình là như thế nào.
“Ông nội, hai chúng cháu không có chuyện gì đâu, ông không cần lo lắng.”
“Thế thì sao Tiểu Miên lại nói như vậy? Không lẽ con bé kiểm tra ra không thể sinh con sao?”
“Không có chuyện này đâu ạ, trước mắt cô ấy chỉ chưa đi lại được mà thôi, còn lại đều bình thường.”
“Nếu không có vấn đề này, vậy thì tất cả đều chỉ là chuyện nhỏ. Minh Húc, bây giờ Tiểu Miên đang gặp tình huống như vậy, hẳn là cảm xúc sẽ có chút không ổn, tính tình sẽ cố chấp bướng bỉnh, cháu phải dỗ dành nhường nhịn con bé nhiều hơn, đừng để con bé suy nghĩ linh tinh. Còn về chuyện ly hôn, chỉ cần ông còn sống, hai đứa dù nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Kiều Thanh nói xong, cũng lập tức cúp điện thoại.
“Có phải ông nội đồng ý cho chúng ta ly hôn rồi không?”
Mạch Tiểu Miên mang theo tâm trạng phức tạp dò hỏi.
“Ông nói là, chỉ cần ông còn sống, chúng ta cũng đừng nghĩ đến chuyện ly hôn.”
Kiều Minh Húc thật bất đắc dĩ mà nhìn cô nói: “Sau này chỉ cần làm loạn với anh là được rồi, không cần làm ầm ĩ đến ông nội, khiến cho ông phải lo lắng.”
Mạch Tiểu Miên cũng cảm thấy cú điện thoại kia vừa rồi của mình có hơi bộp chộp, cũng là do nhất thời xúc động nước vào đầu.
Cô vừa mới hé miệng, đang định nói gì đó, miệng của Kiều Minh Húc bỗng nhiên nặng nề mà áp lên trên môi cô, khiến cho lời nói của cô còn chưa nói ra khỏi miệng đã bị cưỡng ép nuốt về, đầu óc chợt trống rỗng.
Kiều Minh Húc vươn tay siết chặt lấy eo cô, môi ngậm lấy môi cô trằn trọc, đầu lưỡi bá đạo đưa thẳng vào, bắt đầu chinh chiến bắc nam.
Lúc ban đầu Mạch Tiểu Miên còn hơi chống cự.
Nhưng mà, dưới sự tấn công mạnh mẽ của anh, đành phải dần dần buông vũ khí đầu hàng.
Về mặt lý trí, Mạch Tiểu Miên biết rõ không nên cứ tiếp tục thế này.
Nhưng mà, về mặt tình cảm, lại bảo cô từ bỏ chống cự, chỉ muốn tiếp tục tùy hứng.
Hoặc có lẽ, ở tiềm thức trong lòng cô, cô hy vọng có thể không màng tất cả mà ở bên anh, mặc kệ trời đất bao la, chỉ cần đã từng có được như vậy là đủ rồi, ít nhất không uổng phí một quãng thời gian mà bọn họ ở chung này.