Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 464: Chúng ta ly hôn đi (5)




“Vậy em hãy gọi điện thoại cho ông già Kiều Thanh kia đi, để xem ông ta sẽ nghĩ như thế nào, cố gắng lấy được sự ủng hộ của ông ta. Vốn dĩ, em với Kiều Minh Húc không thể kết hôn, cũng là do ông ta cực lực phản đối mà.”
“Ừm.”
Lâm Ngọc lắc đầu: “Cảm thấy tạm thời còn chưa thích hợp để cho Kiều Thanh biết. Loại cáo già giống như ông ta, nói không chừng sẽ tra ra manh mối gì thì sao, đến lúc đó, kế hoạch của chúng ta cũng sẽ không thực hiện được.”
“Anh cảm thấy, em có thể nói cho Mạch Tiểu Miên.”
Tề Quân nhìn cô ta nói: “Em nghĩ lại mà xem, phụ nữ các em, một khi biết được chồng của mình có con với người phụ nữ khác ở bên ngoài, sẽ là tình cảnh như thế nào?”
“Nếu là tôi, thì chắc chắn sẽ rất phẫn nộ. Nhưng mà, Mạch Tiểu Miên không giống như vậy, cô ta là một cô bé lọ lem, vất vả lắm mới leo lên được mối hôn nhân này với Kiều Minh Húc, gả vào nhà giàu, sao có thể chịu buông tay chứ? Kể cả Kiều Minh Húc có lăng nhăng thành thói ở bên ngoài đi nữa thì có lẽ có ta cũng sẽ cắn răng yên lặng chịu đựng, chứ không phải là đề xuất ly hôn, chưa kể, bây giờ cô ta còn là một người tàn phế không thể đứng được, nếu ly hôn, cô ta sẽ rất mệt. Trừ phi là Kiều Minh Húc không cần cô ta trước, thì cô ta chỉ có thể rời đi.”
Lâm Ngọc nghĩ ngợi nói.
“Cô ta không rời đi cũng không sao, nhưng ít nhất chúng ta cũng sẽ ghim lại một cái gai ở trong lòng cô ta, khiến cho cô ta sinh ra cảm giác mất niềm tin với Kiều Minh Húc. Một người phụ nữ, một khi đã mất lòng tin với một người đàn ông, thì có lẽ sẽ suốt ngày nghi này nghi kia, nhạy cảm không yên, tính tình nóng nảy, khiến cho người ta thấy chán ghét.”
Tề Quân châm lửa một điếu thuốc nói: “Loại đàn bà kiểu này, đúng là anh đã thấy nhiều.”
Sắc mặt Lâm Ngọc hơi cứng đờ.
Vốn dĩ cô ta cũng là một người khá bình tĩnh trầm lặng, nhưng từ sau khi Mạch Tiểu Miên xuất hiện, cảm xúc của cô ta cũng lập tức thay đổi, mỗi lần nhìn thấy Kiều Minh Húc, cảm giác đó cũng là mẫn cảm đa nghi bất an, thậm chí còn bất giác nói ra mấy lời mà ngay cả cô ta cũng cảm thấy khó ưa.
Đúng vậy.
Cô ta nên cắm một cái gai ở trong lòng của Mạch Tiểu Miên, không thể để cho cô được yên ổn hưởng hạnh phúc như vậy.
“Còn nữa, dưới tình hình này, Charles của chúng ta cũng nên đúng lúc xuất hiện ở trong tầm mắt của cô ta, một người phụ nữ, khi mà đã thất vọng với một người đàn ông rồi, thì cũng sẽ rất có khả năng gửi gắm hy vọng lên trên một người đàn ông khác, ví dụ như em đối với anh.”
Tề Quân không hổ là hoàng tử lăng nhăng hiểu rõ phụ nữ, đối với một vài tính tình của phụ nữ cũng đều có thể lấy ra được một vài điều cơ bản.
“Một tháng này Mạch Tiểu Miên ru rú ở trong nhà suốt, Charles có cơ hội tiếp cận cô ta được sao?”
“Đã thăm dò tin tức từ bệnh viện phần đầu của cô ta đã khỏi hẳn, nếu không ngoài dự đoán thì mấy hôm nữa cô ta sẽ ngồi xe lăn đi làm. Hơn nữa, bởi vì vấn đề công trình ở thành phố B nên ban ngày Kiều Minh Húc sẽ hoàn toàn không có thời gian ở bên cô ta. Hơn nữa lúc em báo chuyện mang thai cho cô ta, anh cảm thấy đó cũng sẽ là lúc Charles nên xuất hiện.”
Tề Quân phân tích nói.
“Anh tin tưởng Charles kia chắc chắn sẽ khiến cho Mạch Tiểu Miên thích đến thế à?”
Lâm Ngọc nhíu mày nói: “Tôi cảm thấy, bất kỳ người đàn ông nào, nếu so sánh với kiểu đàn ông giống như Kiều Minh Húc, thì đều thua kém Mạch Tiểu Miên cũng đâu phải kẻ ngốc.”
Nghe thấy lời này, Tề Quân lại thấy bất mãn.
Anh ta vươn tay kéo cô ta vào trong ngực, tay xoa thẳng vào nơi mềm mại của cô ta: “Em cũng cho rằng anh sẽ thua kém hơn gã vô năng Kiều Minh Húc kia à? Lần nào anh cũng đều khiến cho em được thỏa mãn nhất, sung sướng đến chết còn gì. Dĩ nhiên, tiền thì anh không có nhiều như anh ta, nhưng mà cả đời người cần nhiều tiền như vậy làm gì? Cũng đâu tiêu hết được, chẳng thà cứ tiếp tục làm những chuyện sung sướng còn hơn, huống chi, anh cũng đâu có nghèo.”
Lời này của anh ta cũng là nói thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.