Nhưng Lâm Ngọc không hề đặt vào tai.
Không cam lòng, khiến cô ta không còn cách nào buông bỏ đi cố chấp với Kiều Minh Húc.
Nhìn thấy cô ta vẫn làm ngơ, Tề Quân thở dài một hơi rồi nói: "Vốn dĩ, anh không có nắm chắc chuyện của Charles, nhưng không ngờ, Mạch Tiểu Miên và anh ta lại có một duyên phận sâu đậm như vậy. Duyên phận này đủ để khiến Mạch Tiểu Miên không thể lơ anh ta đi, ha ha."
"Duyên phận gì? Không lẽ trước đây anh ta và Mạch Tiểu Miên từng yêu nhau?"
"Cái này tạm thời bí mật."
Khoé môi Tề Quân nhếch lên, nở nụ cười xấu xa: "Tóm lại, em chỉ cần tin tưởng anh ta là được. Còn em, nghĩ cách đưa con trai anh vào nhà họ Kiều, kế thừa gia sản của nhà họ Kiều, ha ha."
"Anh đúng là được lợi còn giả vờ."
Lâm Ngọc trợn mắt với anh ta một cái, cầm điện thoại lên, gọi cho Mạch Tiểu Miên.
Kiều Minh Húc đột nhiên bí mật rời khỏi phòng nghe điện thoại, hơn nữa còn gọi Ngọc Ngọc, việc này khiến cho tâm trạng của cô vô cùng tệ.
Điện thoại vang lên, nhìn thấy số điện thoại lạ, vốn định không nghe.
Nhưng điện thoại cố chấp reo lên vài lần, cô cũng lười biếng bắt máy.
"Tôi là Lâm Ngọc."
Vừa bắt điện thoại, Lâm Ngọc đã vào chủ đề.
"Ồ, có việc gì?"
Mạch Tiểu Miên nhàn nhạt hỏi, lòng lại dâng trào một cảm giác bất an.
"Tôi có thai rồi."
Lâm Ngọc nhàn nhạt nói: "Cha của đứa bé là ai, có lẽ cô cũng biết rõ."
Cô ta nói xong thì tắt máy.
Mạch Tiểu Miên cầm điện thoại ngẩn ra.
Đầu như bị sét đánh, tiếng vang rầm trời, lòng rối bời.
Lâm Ngọc có thai rồi!
Lâm Ngọc vậy mà có thai rồi!
Cô và Kiều Minh Húc thật sự không còn hy vọng gì nữa.
Ban nãy hai người còn dây dưa với nhau...
Mạch Tiểu Miên sững sờ ngồi nhìn đèn bàn trước mắt, chỉ thấy cuộc đời mình đúng là một trò đùa lớn.
Trải qua hai lần đau đớn tình đầu mất, còn đích thân chịu trách nhiệm lấy nội tạng còn lại của anh ta.
Lại bị cha mẹ của anh ta hận thù muốn mình chết theo.
Rõ ràng hai chân lành lặn lại không thể đi lại được.
Rõ ràng anh nói chỉ đồng ý ở bên mình nhưng lại có con với người phụ nữ khác.
Những việc này...
Trong lòng lại không có cảm giác muốn khóc, chỉ cảm thấy bản thân mình nực cười.
Kiều Minh Húc muốn gọi lại cho Lâm Ngọc, đối phương lại đang trong cuộc gọi, nên buồn bực đi xuống lầu, nhìn thấy Mạch Tiểu Miên ôm lấy điện thoại ngồi sững sờ, không có chút thần sắc nào, như một con rối không có linh hồn vậy.
Anh đi đến trước mặt cô, muốn nói chuyện với cô, lại không biết nên nói gì cho tốt.
Chỉ cảm giác không có mặt mũi nói với cô gì nữa.
Đôi mắt của Mạch Tiểu Miên hơi hoàn hồn lại, nhìn anh một cái rồi giả vờ như không có gì, nói: "Em buồn ngủ rồi, muốn ngủ."
"Được thôi."
Kiều Minh Húc định giơ tay đỡ cô nằm xuống nhưng lại bị tay cô hất ra: "Em tự biết ngủ."
Anh rút tay lại nhìn cô nằm xuống, tự kéo chăn, cuộn bản thân lại như cái bánh chưng, cứ như hồi bọn họ vừa kết hôn vậy.
Kiều Minh Húc nghĩ cô vì ban nãy hai người vừa mới thân mật quá nên xuất hiện những chuyện khó mà buông bỏ được, nên không nghĩ nhiều.
Hơn nữa lòng anh cũng đang rối bời.
Vì vậy anh cũng không nói gì nữa, tắt đèn lên giường nằm vào bên còn lại, đắp chăn lên, đặt tay lên mắt...
Ánh đèn trong phòng mờ mịt, không khí ngột ngạt.
Có cảm giác áp lực như trước khi gió bão đến, lòng ngập tràn tâm sự.