Trải qua một đêm đắn đo suy nghĩ, Kiều Minh Húc quyết định bảo Lâm Ngọc phá đi đứa con.
Cho dù chuyện này rất tàn nhẫn.
Nhưng anh không muốn vì một đứa con chưa biết mà chặt đứt đi hạnh phúc của anh và Mạch Tiểu Miên.
Ngoại trừ con của Mạch Tiểu Miên, anh thật không muốn bất cứ người phụ nữ nào sinh con cho anh.
Còn về Mạch Tiểu Miên, trong lòng cô nghĩ là có lẽ anh sẽ nhắc chuyện ly hôn với mình nhanh thôi, nếu không, không công bằng với đứa trẻ, không công bằng với Lâm Ngọc.
Hai người họ vốn không nên ở bên nhau.
Mình mới là người thứ ba chen vào.
Cứ tạm thời giả vờ như không biết gì đi, anh nói ly hôn thì lập tức đồng ý là được.
Trời sáng.
Thật ra hai người đều không ngủ được.
Kiều Minh Húc còn phải chạy đến thành phố B, cho dù rất buồn ngủ, cũng phải dậy sớm.
Thấy chăn của cô rơi ra ngoài, anh mới giúp cô đắp lại, lặng lẽ nhìn cô một cái, rồi nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
Anh vừa đi, cô đã mở mắt ra, nằm đó không động đậy.
Cho dù thế nào, Kiều Minh Húc vẫn cho cô đủ sự ấm áp.
Chỉ đáng tiếc, mình không có phúc hưởng một cách đương nhiên. Truyện Hệ Thống
Sau này, người nằm đây sẽ là Lâm Ngọc.
Anh cũng giúp cô ta đắp chăn như vậy, đắm đuối nhìn cô ta một cái rồi đi làm.
Nghĩ đến đây, thật đau lòng và ghen tị, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
Xác định Kiều Minh Húc đi rồi cô mới ngồi dậy, tự dựa vào kệ, đánh răng rửa mặt vào nhà vệ sinh mặc quần áo, sau đó dì Trương đỡ cô khó khăn xuống lầu.
Dì Trương nấu cho cô cháo hải sản nồi đất mà cô thích ăn nhất.
Tôm tươi trong cháo rất nhiều, chỉ là ăn không có vị.
Trước đây, mỗi lần ăn cùng Kiều Minh Húc, anh đều lựa tôm tươi ra cho cô ăn.
Bây giờ, lại để cô ăn một mình.
Vừa nhớ lại thì cảm thấy trống vắng.
Không có khẩu vị, cứng nhắc ăn hết bát cháo, rồi nói với dì Trương, cô muốn ra ngoài đi dạo, mua tóc giả rồi chuẩn bị đi làm.
"Cô chủ, cô đi làm nhanh vậy sao?"
Dì Trương lo lắng nhìn cô nói: "Cô như vậy, đi làm cũng không làm được gì, chi bằng ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, theo tôi thấy, cô dứt khoát nghỉ việc đi, nhà cũng không thiếu phần tiền lương của cô, yên tâm làm cô chủ không tốt sao?"
Mạch Tiểu Miên cười: "Làm cô chủ không phải công việc ổn định, lỡ như có một ngày không làm được nữa, công việc lại mất thì tôi phải làm sao?"
"Người khác thì tôi không dám nói nhưng nhìn thấy cậu chủ yêu cô, tôi thấy cô sẽ có thể làm vợ cậu ấy cả đời, sợ gì chứ?"
"Ha ha."
Mạch Tiểu Miên cười, không muốn trốn tránh vấn đề này nữa, bảo dì ấy đẩy mình ra cửa hàng bên ngoài xem tóc giả.
Cửa hàng tóc giả đầy màu sắc sặc sỡ, đủ loại kiểu dáng.
Mạch Tiểu Miên chọn mấy bộ nhìn trông thuận mắt, có thể thay đổi thường xuyên.
Hơn nữa, đối với phụ nữ, kiểu tóc khác nhau đại diện cho tâm trạng khác nhau.
Cô đội một bộ tóc ngắn trông rất xinh đẹp lên đầu, rồi bảo dì Trương đẩy cô đi làm.
Khi cô ngồi trên xe lăn xuất hiện trước cửa đơn vị, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào cô.
Đều là những người trong tổ trọng án, vì vậy, mọi người cơ bản đều biết chuyện mà cô gặp phải.
Có người nhìn cô bằng ánh mắt thương cảm.
Cũng có người nhìn thấy cô rơi vào bước đường này mà cười trên nỗi đau của cô.
Tóm lại, mỗi người đều có tâm trạng khác nhau.