Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 467: Chúng ta ly hôn đi (8)




Nhưng chỉ dù có tâm trạng gì đều lên trước hỏi han cô một lượt.
Trong câu hỏi thăm có quan tâm thật, cũng có dò thám tình hình của cô rốt cuộc là thảm bao nhiêu.
Mạch Tiểu Miên thật không muốn ứng phó với bọn họ.
Cũng may dì Trương là người nhạy bén, tách bọn họ ra, nói: "Xin lỗi, sức khỏe của cô chủ tôi không tốt, các người vây lấy sẽ khiến cô ấy cảm thấy không thoải mái, cảm ơn sự quan tâm của mọi người với cô chủ tôi. Không có việc gì thì xin tránh ra một chút."
Dì ấy vội vã đẩy Mạch Tiểu Miên vào phòng làm việc.
Đàm Thủy Minh ngồi trong phòng làm việc, nhìn thấy cô nên đứng lên, quan sát cô từ trên xuống dưới một lát rồi lên trước hỏi thăm: "Chị Miên, chị đi làm rồi à?"
"Ừm, vất vả cho em rồi."
Mạch Tiểu Miên gật đầu.
"Không vất vả, tháng này cũng không có chuyện gì lớn để làm, em cũng đang rảnh lắm."
Đàm Thủy Minh nhàn nhạt trả lời, trên mặt không hề có biểu cảm tranh công, cũng không có than trách.
"Cũng may là có em."
Mạch Tiểu Miên mím môi cười nói: "Cho dù có chuyện lớn xảy ra, em cũng có thể tự giải quyết được."
"Chị Miên, kinh nghiệm của em còn non lắm."
Hai người đang nói, chủ nhiệm Hoàng vội vã từ bên ngoài chạy vào, chưa bước vào cửa đã gọi: "Thủy Minh, Thủy Minh, xảy ra vụ án hình sự rồi, cô mau chuẩn bị đến hiện trường, hỏa tốc."
Sau đó, ông ta mới nhìn thấy Mạch Tiểu Miên nên sững sờ: "Pháp y Mạch cũng quay về rồi?"
"Ừm, chủ nhiệm Hoàng."
Mạch Tiểu Miên gật đầu.
"Sức khoẻ cô đỡ hơn chưa?"
Chủ nhiệm Hoàng quan tâm hỏi.
"Trước mắt chưa đứng lên được."
"Ây da, như vậy thì cô phải ở nhà nghỉ ngơi chứ, dù sao cũng có Thủy Minh, về mặt giám định này, cô cũng không cần phải lo lắng."
Chủ nhiệm Hoàng nói.
Lời này của ông ta nghe có vẻ là ý tốt, nhưng, vào tai Mạch Tiểu Miên lại vô cùng khó chịu, cảm thấy bản thân mình đã trở thành một người có thể có hay không cũng được rồi.
Về mặt chuyên ngành, cô trước giờ luôn yêu cầu nghiêm khắc và cũng làm rất tốt, vì vậy, giám định lớn nhỏ trong cục đều không rời khỏi cô được.
Nhưng bây giờ...
Cô nhìn Đàm Thủy Minh đang chuẩn bị hộp dụng cụ một cái, trong lòng thầm thở dài, cảm giác lạc lõng vô cùng.
"Chị Miên, sức khoẻ của chị có thể đến hiện trường được không?"
Đàm Thủy Minh cầm hộp dụng cụ hỏi cô.
"Không sao, chị chỉ đi không được mà thôi. Chị đi làm trợ lý cho em, ghi chép lại."
Mạch Tiểu Miên trả lời.
"Cô chủ, cô vừa đi làm đã đi đến hiện trường vụ án, cậu chủ biết sẽ tức giận."
Dì Trương vừa nghĩ đến hiện trường sẽ xuất hiện nhiều cảnh tượng máu me thì sợ hãi trong lòng, vội vàng muốn khuyên Mạch Tiểu Miên.
Mạch Tiểu Miên đương nhiên biết dì ấy sợ, nên nói: "Dì Trương, dì về đi, đến giờ tôi sẽ bảo người đưa tôi về."
Dì Trương khó xử: "Tôi không ở cạnh chăm sóc cô, cậu chủ sẽ mắng tôi."
"Không cần sợ, dì cứ nói tôi yêu cầu là được, hơn nữa, nơi đó là hiện trường hình sự, cũng không thích hợp với dì."
Dì Trương nghe vậy, sắc mặt thay đổi, vội vàng nói: "Cô chủ, là cô nói nha, đến lúc cậu chủ mắng tôi, cô phải giúp tôi đó."
"Được, dì về đi."
Mạch Tiểu Miên vẫy tay.
Dì Trương đi về.
Đàm Thủy Minh chủ động đứng sau lưng cô, giúp cô đẩy xe lăn và lên xe.
Vụ án xảy ra ở một tòa chung cư cao tầng.
Phát hiện một thi thể nam đã phân hủy trong thùng nước trên tầng thượng, cả toà nhà đều sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.