"Ngốc."
Tề Quân đưa tay sờ bụng cô ta, nói: "Trong bụng của em phải là đứa trẻ của Tề Quân tôi, em không được phép ngược đãi con của tôi."
"Đi chỗ khác!"
Lâm Na đưa tay đẩy tay anh ta ra.
"Được rồi, tôi sẽ tránh ra chỗ khác, nhưng mà, Ngọc Ngọc à, em lại định làm gì thế? Ngay cả Kiều Thanh cũng muốn em phá bỏ đứa trẻ đi, thì cho dù có phá hư mối quan hệ tình cảm giữa Kiều Minh Húc và Mạch Tiểu Miên đi nữa, em cũng không có cách nào gả vào nhà họ Kiều được đâu."
"Tôi không quan tâm."
Lâm Ngọc vẫn cố chấp, nói: "Ít nhất tôi cũng phải phá hư mối quan hệ của bọn họ. Sau đó sinh đứa trẻ ra, mang tới trước mặt nhà họ Kiều, để bọn họ nhìn thấy đứa trẻ, thử xem lúc đó có thể nhẫn tâm như vậy hay không."
"Ngọc Ngọc, vấn đề đó là con của tôi, lớn lên nó giống tôi thì phải làm thế nào?"
Tề Quân tức giận nói.
"Lúc còn là trẻ sơ sinh, thì đứa nào chả giống nhau, ai biết sẽ là ai cơ chứ?"
Lâm Ngọc liếc nhìn anh ta, nói: "Huống chi, người vào trước làm chủ, lại còn là đứa trẻ của Kiều Minh Húc. Chắc chắn sẽ được nhìn nhận giống anh ấy thôi."
"Có đạo lý."
Tề Quân suy nghĩ một chút, rồi vỗ đùi nói: "Tôi còn có một cách để Kiều Thanh không thể không cho em giữ lại đứa nhỏ."
"Cách nào cơ?"
Tề Quân nói kế hoạch của anh ta cho cô nghe.
"Không ngờ anh cũng còn chút thông minh vặt đấy chứ nhỉ."
Lâm Ngọc cũng cảm thấy cách này của anh ta hết sức khả thi.
"Đương nhiên rồi, là Tề Quân tôi mà."
Tề Quân nhướng mày, ôm chầm lấy cô ta, lại cúi đầu cắn vào cổ cô một cái, nói: "Bây giờ đừng nghĩ tới Kiều Minh Húc nữa, chúng ta vui vẻ trước đã, lập tức có thể gạt mọi phiền muộn sang một bên."
"Ừ."
Lâm Ngọc lúc này cũng cần phát tiết, hai người lại bắt đầu quấn lấy nhau trên giường không chút cấm kỵ...
Kiều Thanh sau khi cúp điện thọai Lâm Ngọc, suy nghĩ một chút, liền bấm số điện thoại của Kiều Minh Húc.
"Tiểu Húc, vừa rồi Lâm Ngọc gọi điện thoại cho ông."
Kiều Thanh thử dò hỏi anh.
Trái tim của Kiều Minh Húc căng thẳng, nói: "Cô ta đã nói hết với ông rồi sao?"
"Cháu cũng biết cô ta mang thai sao?"
"Đúng vậy, tối hôm qua cô ta cũng gọi điện thoại cho cháu, nói mình mang thai."
Kiều Minh Húc không ngờ rằng Lâm Ngọc lại gọi điện thoại cho ông nội, vì vậy liền sinh ra ít nhiều bất mãn với cô ta.
"Tiểu Húc à, cháu thật sự làm ông thất vọng. Từ nhỏ ông đã dạy cháu rồi, phải cẩn thận trong quan hệ nam nữ, nếu không kết hôn thì không được phát sinh quan hệ thân mật với người khác, tránh hại mình hại người. Kết quả bây giờ cháu lại cùng Lâm Ngọc xảy ra quan hệ kia, còn khiến cô ta mang thai nữa chứ. Dáng vẻ này của cháu, sao có thể xứng đáng với Tiểu Miên cơ chứ?"
Kiều Thanh dạy dỗ nói.
"Ông nội ơi, là cháu sai rồi."
Đối với Lâm Ngọc, Kiều Minh Húc vẫn còn xuất phát từ ý muốn bảo vệ cô ta, đương nhiên anh không thể nói rằng mình bị thất thân vì màn sắp đặt của cô ta, tránh cho ông nội càng thêm chán ghét Lâm Ngọc.
"Đối với đứa bé kia, cháu có ý kiến gì?"
Kiều Thanh hỏi.
"Ông nội, con nói, ông đừng tức giận."
"Nói đi."
"Cháu muốn cô ấy phá bỏ đứa trẻ."
"Ý của cháu là, cháu muốn quý trọng mối quan hệ tình cảm với Tiểu Miên, không muốn Lâm Ngọc dùng đứa trẻ làm ảnh hưởng đến cháu sao? Cháu đã không còn tình cảm với Lâm Ngọc nữa rồi sao?"
"Vâng ạ. Cháu càng quý trọng Tiểu Miên hơn, đối với Lâm Ngọc chỉ cảm thấy áy náy. Nếu như cháu không thể ở cùng một chỗ với Ngọc Ngọc, thì đứa trẻ ra đời, cũng là một loại bi kịch. Thế nên thà không sinh ra thì hơn."
"Ông cũng nghĩ giống như vậy. Mới vừa rồi cô ta gọi điện thoại cho ông, ông đã yêu cầu cô ta phá bỏ cái thai đi, chúng ta có thể bồi thường thích đáng cho cô ta."
"Ông nội, ông không ngại phá bỏ đứa trẻ sao?"
"Không phải là ông không để ý, mà là không thể không đưa ra lựa chọn nào khác vậy được."
"Vâng ạ."
"Tiểu Húc, Tiểu Miên có phải cũng đã biết chuyện này rồi không? Thế nên mới muốn đệ đơn ly hôn?"