"Cháu cũng không biết nữa."
Kiều Minh Húc rối rít nói: "Trước khi Lâm Ngọc gọi điện cho cháu, cô ấy đã đệ đơn ly hôn rồi. Lúc đó, cháu nghĩ bởi vì cô ấy không thể đứng dậy được, thế nên tự ti không muốn làm liên lụy đến cháu. Tuy nhiên, cũng có thể là Lâm Ngọc cố ý gọi điện thoại cho cô ấy, nói với cô ấy chuyện này. Lấy tính cách của cô ấy, tất nhiên sẽ để cho bản thân mình chịu ủy khuất, tác thành giúp người khác."
"Ừ, có khả năng này. Tuy nhiên, Tiểu Húc à, cho dù thế nào đi nữa, ông cũng không tán thành việc cháu cùng Tiểu Miên ly hôn, sau đó kết hôn với Lâm Ngọc đâu nhé. Cháu tự cân nhắc rõ ràng, nên xử trí Lâm Ngọc thế nào, trấn an Tiểu Miên ra sao. Đây là hậu quả của việc không nhịn được thoải mái nhất thời, từ đó mới dẫn tới kết cục thảm hại như vậy, thế nên cháu tự mà tới thu thập tàn cuộc đi. Tuy nhiên dù có thế nào đi chăng nữa, ông cũng đều đứng về phía cháu cùng Tiểu Miên.
"Cảm ơn ông nội."
"Thừa lúc đứa trẻ còn chưa ra đời, sáng nay cháu hãy thuyết phục Lâm Ngọc phá bỏ đứa trẻ đi, tránh cho chuyện kéo dài càng lâu, sẽ sinh ra những vấn đề không tốt khác, khiến Tiểu Miên buồn."
"Vâng ạ."
"Tiến độ xây dựng của thành phố B gần đây như thế nào? Điều này rất quan trọng đối với sự phát triển của nhà họ Kiều chúng ta, cực kỳ quan trọng. Em không được mắc sai lầm nào cả, phải để mắt đến nó, nếu không, đám người trong hội đồng quản trị kia sẽ có ý kiến với cháu đấy."
"Tiến triển tương đối thuận lợi ạ, mỗi một công đoạn cháu đều kiểm tra cặn kẽ. Ông nội cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ làm tốt nhất dự án này, mở ra một cục diện mới cho nhà họ Kiều của chúng ta."
"Được, ông tin tưởng cháu có khả năng này, nhưng mà, dù có bận rộn cỡ nào đi chăn nữa, cháu cũng đừng quên quản lý mối quan hệ giữa mình và Tiểu Miên, đừng quên quan tâm đến con bé. Phụ nữ mà, dù có rộng lượng đến đâu đi chăng nữa, một khi đã bị chồng mình bỏ mặc, cũng sẽ suy nghĩ lung tung. Trước đây bà nội cháu cũng từng như vậy đấy. "
"Vâng ạ."
"Mau sớm để dự án đi vào nề nếp đi, sau đó giao cho cấp dưới, không cần phải bận rộn như vậy, dành thêm thời gian cho Tiểu Miên nhiều hơn."
"Vâng ạ, cảm ơn ông."
"Không có gì, ông cúp máy đây."
Sau khi cúp điện thoại của ông nội, Kiều Minh Húc lại một lần nữa rơi vào trầm mặc.
Anh suy nghĩ một hồi, lại một lần nữa gọi điện cho Lâm Ngọc.
Nhưng máy lại trong trạng thái đã tắt.
Thử vài lần đều như vậy, không thể làm gì khác hơn là phải bỏ cuộc.
Sau khi nghẫm nghĩ thêm, anh lại gọi vào di động của Mạch Tiểu Miên, gọi liên tục mấy lần nhưng không có ai trả lời.
Lòng anh trở nên bất an, vội vàng gọi vào số điện thoại cố định ở nhà.
Thím Trương bắt máy.
"Thím Trương, thiếu phu nhân đâu rồi?"
"Thiếu phu nhân vừa ra ngoài đi dạo."
"Cô ấy không mang theo điện thoại di động sao?"
"Không biết nữa, để tôi đi lên lầu xem thử."
Thím Trương vội vã đi lên lầu, nhìn thấy điện thoại di động của Tiểu Miên đúng là để trên bàn, liền đi xuống nói với Kiều Minh Húc: "Thiếu phu nhân không mang theo điện thoại di động."
"Cô ấy đi ra ngoài tản bộ, sao thím không đi theo cô ấy chứ?"
Giọng điệu của Kiều Minh Húc có chút nghiêm trọng, hỏi: "Lỡ như có chuyện gì xảy ra, vậy thì phải làm sao hả?"
"Thiếu gia, tôi cũng muốn đẩy cô ấy đi dạo, nhưng cô ấy không cho ạ, nói muốn yên tĩnh một chút, lại còn nói sau này không muốn cứ lệ thuộc vào tôi nữa."
Thím Trương vội vàng giải thích, nói: "Tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể không đi theo. Dù sao cô ấy cũng chỉ đi dạo trong khu Hoàng Uyển một chút, nên cũng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
"Thím mau chóng đi tìm cô ấy đi."
"Vâng, thiếu gia, vậy tôi sẽ đi ngay bây giờ."
Thím Trương vội vàng cởi tạp dề chạy ra ngoài tìm Mạch Tiểu Miên.
Lúc này, Mạch Tiểu Miên đang ngồi bên bờ hồ tiểu khu Hoàng Uyển.
Cô ngồi trên xe lăn, lặng lẽ nhìn những tia nắng chiều chiếu sáng lấp lánh xuống mặt hồ, phía trên còn có vài chú vịt đang bơi lội tung tăng, vừa chơi đùa, vừa mổ nhau.