Chẳng màng tiên kiếp chỉ hoài uyên ương
Trong đầu Mạch Tiểu Miên đột nhiên xuất hiện một câu nói như vậy.
Nghe nói một khi uyên ương đã kết đôi thì chúng sẽ cực kỳ trung trinh với nhau. Khi một con chết đi, thì con còn lại cũng sẽ tương tư mà chết, tuyệt đối sẽ không giống như những loài động vật khác di tình biệt luyến.
Hơn nữa, bọn chúng luôn làm mọi chuyện cùng nhau, cùng ăn, cùng ngủ, cùng chơi, cùng nhau nuôi dưỡng con cái...
"Thật là tốt đẹp!"
Mạch Tiểu Miên không khỏi thở dài.
Thật ra thì, cô cũng không muốn tình yêu của mình trở nên phức tạp.
Tuy nhiên, số phận lại trêu đùa cô hết lần này đến lần khác.
Nghĩ đến đây, đáy lòng cô chợt ảm đạm, đưa tay định lấy đồ uống trên xe lăn, nhưng lại phát hiện bình nước đã rơi xuống mặt đất từ lúc nào không hay.
Cô cố gắng đưa tay ra lấy nhưng không với tới, liền hơi quay người lại để nhặt.
Kết quả, xe lăn mất thăng bằng trong nháy mắt, khiến cô nặng nề lật sang một bên, bình nước kia cũng bị lăn xa xuống dốc.
Mạch Tiểu Miên cực kỳ túng quẫn muốn đứng dậy, lúc này, một đôi tay mạnh mẽ từ phía sau kéo cô cùng xe lăn dậy, sau đó chạy nhanh tới nhặt bình nước lên.
Khi anh ta cầm bình nước, mỉm cười nhìn cô, Mạch Tiểu Miên thoáng thất thần, thấp giọng kêu lên: "Zeus?"
"Cô Tiểu Miên thân mến, cô còn nhớ tôi không?"
Người đàn ông có khuôn mặt lai Tây rất khác biệt, con ngươi màu nâu trầm, mái tóc đen, vóc dáng cường tráng, trên người tràn đầy vẻ nam tính, dịu dàng cười với cô dưới ánh mặt trời. Anh ta ôn hòa nói:
"Làm sao tôi có thể quên được vị cứu tinh của mình?"
Trong lòng Mạch Tiểu Miên trong lòng tràn đầy kích động khi nhìn thấy Zeus, người mà cô đã nhiều năm không gặp, đột nhiên thần kỳ xuất hiện ở trước mặt mình.
"Haha, Tiêu Miên thân ái của tôi, sau này đừng nên gọi tôi là ân nhân cứu mạng nữa, tôi chỉ là bạn của cô mà thôi."
Zeus bật cười lớn tiếng, bước tới, đứng trước mặt cô, đưa bình nước cho cô.
"Cảm ơn."
Mạch Tiểu Miên cầm lấy bình nước, tò mò hỏi: "Thật sự không ngờ, anh cũng xuất hiện ở đây."
"Tôi cũng không nghĩ sẽ gặp được cô Tiểu Miên ở chỗ này. Tôi thật sự rất vui."
Thân hình cao lớn của Zeus ngồi xổm xuống trước mặt cô, đứng trước mặt cô, đôi con ngươi màu nâu tràn đầy thân thiện ôn nhu nhìn cô nói: "Dùng một câu mà người Trung Quốc các cô vẫn hay thích nói, chúng ta thật đúng là có duyên phận mà."
"Hì hì, đúng rồi, Trung Quốc lớn như vậy, vẫn có thể còn nhiều lần khác ở Hoàng Uyển, sau đó chúng ta còn có thể gặp lại nhau mà."
Nhìn thấy Zeus, Mạch Tiểu Miên bởi vì vui vẻ mà gác lại những phiền muộn trước đó, nở nụ cười hiếm thấy.
Sở dĩ cô biết Zeus là bởi vì năm đó, khi cô đến Mỹ để nhìn thi thể của Trình Đông Thành.
Vào thời điểm ấy, nhìn thấy dáng vẻ thi thể của Trình Đông Thành, cô cực kỳ tuyệt vọng, lúc ấy cô muốn tìm đến cái chết. Khi đó cô nằm trên đường ray, muốn tàu lửa chạy qua người mình.
Thời điểm khi tàu chuẩn bị đến nơi, bỗng nhiên người đàn ông bất ngờ lao tới và cán cô vào giữa đường ray...
Lúc nghe thấy tiếng xe lửa nổ ầm ầm...
Nỗi sợ chết mãnh liệt khiến cô hối hận vì việc đưa ra quyết định tự sát ngu ngốc của mình.
May mắn thay, sau khi đoàn tàu hoàn toàn đi qua, cô vẫn không hề hấn gì.
Còn người đàn ông cứu cô, vì che chở cơ thể cho cô, mà bị trầy toàn thân.
Người đàn ông kia chính là Zeus bây giờ.
Khi đó, anh ta đang cầm máy định chụp ảnh đoàn tàu, nhưng không ngờ lại thấy có người nằm trên đường ray, liền nhảy xuống cứu cô.
Hai người nhờ vậy mà quen biết nhau.