Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 482: Không sai, tôi yêu người khác rồi (8)




Cô ấy không nhịn được mà cầm chiếc giày kia lên để quan sát cẩn thận.
Càng nhìn càng thích, tưởng tượng nếu như mình đi đôi giày như vậy xuất hiện ở trước mặt Phùng Quang Hiền, nhất định anh ấy sẽ hai mắt tỏa sáng.
"Đồng Đồng, em rất thích đôi giày này hả?"
Mạch Tiểu Miên nhìn thấy đôi mắt của cô ấy đang sa vào trong si mê nên bèn hỏi thử.
"Đúng vậy, chị, em rất thích nó."
Đồng Đồng vừa nói vừa cởi dép ra, đi giày vào trên chân.
Thật sự rất đẹp, khiến cô ấy có một loại cảm giác như trở thành nữ hoàng trong nháy mắt.
"Đẹp lắm, nhưng mà Đồng Đồng à, đôi giày này không hợp với trang phục trên người em đâu."
Mạch Tiểu Miên ở bên cạnh nhìn một cái và nói: "Hơn nữa, em vẫn còn là học sinh trung học, đi giày cao gót gót nhỏ như vậy hình như cũng không ổn cho lắm."
Mạch Đồng Đồng hơi nhíu mày, rất không nỡ mà cởi giày ra, đặt lại vào chỗ cũ: "Đúng vậy, hình như tạm thời vẫn chưa thích hợp."
"Có điều em thích như vậy, chị sẽ tặng đôi giày này cho em, có cơ hội, có trường hợp thích hợp thì đi cũng không sao."
Mạch Tiểu Miên không đành lòng nhìn dáng vẻ mất mát của cô ấy nên bèn ở bên cạnh nói.
Cô đã coi Đồng Đồng là em gái ruột của mình từ lâu, chỉ cần là những thứ mà cô có, cô đều có thể cho cô ấy, huống hồ chỉ là một đôi giày.
Đôi mắt của Mạch Đồng Đồng sáng rực lên, nhưng nghĩ ngợi rồi lại lắc đầu nói: "Chị, đôi giày này đẹp như vậy, để chị đi vẫn thích hợp hơn."
"Giày có đẹp đến mấy mà không bước đi được thì có đi cũng như không."
Mạch Tiểu Miên chán nản nhìn hai chân của mình: "Huống hồ, chỗ chị còn nhiều giày lắm, không thiếu một đôi này. Lát nữa em cứ mang đôi giày này về đi."
Mạch Tiểu Miên cầm lấy một đôi giày da mềm gót nhỏ màu trắng sữa, hơn nữa còn có phong cách phục cổ từ bên cạnh đưa cho cô ấy và nói: "Đôi này rất hợp với trang phục của em, em cứ đi đôi này đi biểu diễn, thấy thế nào?"
Mạch Đồng Đồng gật đầu, đi đôi giày này vào.
Rất vừa chân trông rất đẹp, kết hợp với trang phục trên người cô ấy thành một chỉnh thể, khiến cho khí chất của cô ấy tăng lên một bậc.
"Chị, vậy thì đôi này nhé."
Mạch Đồng Đồng rất hài lòng đi vài bước và nói: "Giày này đi thật thoải mái, mang ở trên chân có một loại cảm giác như được người ta dùng tay bao bọc, nhất định là rất đắt phải không ạ."
"Không biết nữa, đều là do anh rể của em mua."
Mạch Tiểu Miên biết, giày dép quần áo ở đây đều có giá cả và đẳng cấp cao.
Tiền nào của nấy, đi một đôi giày chục ngàn tệ và đi một đôi giày một trăm tệ, chắc chắn là có cảm giác khác nhau.
"Anh rể thật tốt với chị."
Mạch Đồng Đồng hâm mộ nói.
Nghe thấy lời này, trong lòng Mạch Tiểu Miên lại đắng chát.
"Chị, đây là đồ trang sức phải không!"
Mạch Đồng Đồng trông thấy trên cái giá ở bên cạnh còn đặt rất nhiều hộp nhỏ, cũng chỉ tiện tay mở một cái ra, phát hiện bên trong có một sợi dây chuyền trân châu trắng tinh, nên bèn hỏi.1
"Ừ, Đồng Đồng thích món nào? Chị cũng có thể tặng cho em."1
Đối với đồ trang sức, Mạch Tiểu Miên cũng không có niềm yêu thích đặc biệt.
Cô là người thích ăn mặc đơn giản.
Mạch Đồng Đồng bèn mở từng cái hộp ra, mỗi lần nhìn thấy đều hai mắt tỏa sáng, trầm trồ cảm thán rất đẹp.
Cuối cùng, cô ấy vẫn chọn sợi dây chuyền trân châu ban đầu kia, có thể phối với trang phục trên người, còn lấy một chiếc vòng tay thạch anh tím.
Mạch Tiểu Miên còn lấy một cái kẹp tóc bươm bướm thạch anh kẹp lên tóc cô ấy, khiến cho cô ấy trông càng thêm xinh đẹp trang nhã, thật sự rất giống một cô công chúa nhỏ.
Mạch Đồng Đồng rất hài lòng ngắm mình trong gương, bảo Tiểu Miên chụp cho cô ấy mấy kiểu ảnh để đăng lên vòng bạn bè.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.