Kiều Minh Húc nửa ngồi nửa quỳ ở trước xe lăn của cô, tròng mắt đen khẩn khoản nhìn cô và nói: "Đêm hôm đó, cô ấy hẹn anh đến nhà cô ấy để hủy bỏ hợp đồng ba năm sau kết hôn giữa anh và cô ấy. Kết quả, cô ấy bỏ thuốc vào trong rượu, anh hôn mê, không biết chuyện gì cả. Nhưng ngày hôm sau tỉnh lại, lại phát hiện nằm trên cùng một chiếc giường với cô ấy. Đây thật sự không phải mong muốn của anh, cũng không ngờ rằng còn khiến cô ấy mang thai."
Mạch Tiểu Miên nhìn anh, ánh mắt chân thành như vậy, giọng điệu cũng thành khẩn như thế, nói như thật vậy.
Giữa anh và Lâm Ngọc, sao chỉ có mỗi một lần?
Còn nhớ lúc vừa kết hôn không lâu, cô gọi điện thoại cho anh, Lâm Ngọc nhận điện thoại nói anh đang ngủ say ở bên cạnh cô ta kìa.
Hai người bọn họ yêu nhau mười năm, ai mà tin vẫn còn giữ tấm thân trong sạch?
Cô mới ở bên anh không bao lâu, anh đã muốn đẩy ngã cô suốt kia kìa.
Cũng giống như Diệp Mai nói, đàn ông mà, đều là động vật dùng nửa thân dưới để suy nghĩ.
Lâm Ngọc xinh đẹp như vậy, dáng người làn da cũng đẹp như thế, anh ôm ôm ấp ấp cô ta trong thời gian dài, không thể nào không có chuyện tiếp xúc thân mật.
Anh cũng không phải là Liễu Hạ Huệ.
Tại sao anh phải nói dối như vậy để lừa cô chứ?
Có điều, cô cũng lười vạch trần lời nói dối của anh, chỉ thản nhiên nói: "Cho dù như thế nào, cô ấy cũng đã mang thai con của anh, hai người nên ở bên nhau được rồi. Còn em cũng có thể hủy bỏ hợp đồng trước thời hạn với anh, ngày mai chúng ta đi Cục Dân chính ly hôn đi. Em nghĩ nếu như ông nội biết Lâm Ngọc mang thai, chắc hẳn cũng sẽ không còn phản đối chúng ta ly hôn, hai người kết hôn đi, dù sao có con cũng là một chuyện vui lớn."
"Mạch Tiểu Miên, em không được nghĩ như vậy."
Kiều Minh Húc nhìn cô và nói: "Ông nội cũng biết Ngọc Ngọc có thai. Ý kiến của anh và ông giống nhau, đó chính là để Ngọc Ngọc đi phá thai, bồi thường thỏa đáng cho cô ấy."
"..."
Nghe thấy anh nói như vậy, Mạch Tiểu Miên giật mình, ngạc nhiên nhìn Kiều Minh Húc: "Như vậy rất tàn nhẫn."
Kiều Minh Húc vươn tay giữ cô lại, nói: "Tiểu Miên, anh đã từng nói, anh chỉ muốn sinh con cùng em, con của những người khác, anh đã không thể nào chấp nhận được nữa."
"Lâm Ngọc không phải là người khác, là người yêu mười năm của anh."
Mạch Tiểu Miên lắc đầu nói: "Sở Thiên, anh thật sự không cần phải làm như vậy để an ủi em. Lúc đầu, anh vốn nên ở bên Lâm Ngọc. Nếu tiếp tục như vậy đều không công bằng với Lâm Ngọc và đứa bé. Anh cũng không cần phải băn khoăn về em, cho dù bây giờ hai chân của em không thể đi lại, nhưng em vẫn có thể chăm sóc tốt cho mình. Nếu như anh sợ em sinh hoạt khó khăn thì cũng có thể cho em một khoản phí hủy hợp đồng lớn, như vậy cũng không cần lo lắng về sau nữa. Ở trên thế giới này, chỉ cần có tiền, cho dù em bị liệt cả người cũng vẫn có người chăm sóc cho em."
"Không!"
Kiều Minh Húc lắc đầu: "Anh chỉ muốn chăm sóc em, chứ không phải người khác."
Đang nói thì điện thoại di động của Mạch Tiểu Miên đổ chuông.
Là Zeus gọi đến.
Vốn dĩ Mạch Tiểu Miên không muốn nghe máy, nhưng nghĩ lại, cuối cùng vẫn nghe, giọng điệu trở nên thân mật điềm đạm: "Zeus thân yêu, có chuyện gì không?"
"Cô Miên Miên thân yêu, tôi nhớ em lắm, cũng chỉ muốn gọi điện thoại nghe giọng của em một chút thôi."
Zeus nghe thấy giọng của cô trở nên thân mật thì cũng hơi buồn nôn mà nói.
"Ừm, tôi cũng nhớ anh..."
Cô còn chưa nói xong, điện thoại đã bị Kiều Minh Húc cướp mất.
"Tôi là chồng của Tiểu Miên, có chuyện gì thì nói với tôi, không có chuyện gì thì không cần gọi điện thoại bừa bãi."
Mặt Kiều Minh Húc đen thui, giọng điệu hung dữ.
Zeus ở bên kia vội vàng cúp điện thoại.