“Trụ Tư là ai?”
Lúc này Kiều Minh Húc đã bị ghen tuông làm cho choáng váng đầu óc, ánh mắt tối đen nhìn Mạch Tiểu Miên lạnh giọng chất vấn.
“Một người bạn cũ của em.”
“Nói chuyện với bạn cũ, mà cần dùng đến cách nói anh yêu sao?”
Kiều Minh Húc quả thật bị tức chết rồi.
Cô cũng chưa từng gọi anh là anh yêu, kết quả, lại gọi người khác là anh yêu, cũng được người khác gọi là em yêu.
Xem ra, lời của dì Trương nói hôm nay, quả đúng là không sai.
“Vậy thì có gì không?”
Mạch Tiểu Miên nhìn dáng vẻ phẫn nộ của anh, bỗng nhiên nghĩ đến có cách nào đó để cho anh có thể yên tâm thoải mái ly hôn, sau đó sống một cuộc sống mà anh nên sống: “Lúc ấy em hồi em đi nước Mỹ xem thi thể của Trình Đông Thành, trong lúc nguy hiểm, là anh ấy đã cứu em từ trên đường ray, cùng sống chết với em. Lúc ấy, em đã có một đoạn tình cảm với anh ấy. Bây giờ gặp lại, thân thiết với nhau, thì có gì mà không được?”
“Từng có một đoạn tình cảm?”
Kiều Minh Húc nghe xong lời này, trái tim như bị chọc trúng, hơi tức giận nói: “Em đa tình đến nỗi xảy ra một đoạn tình cảm với nhiều người như vậy sao?”
Nghe thấy lời này, tim Mạch Tiểu Miên như đang nhỏ máu.
Thì ra, cô ở trong cảm nhận của anh, chính là một người phụ nữ đa tình không biết kiềm chế để xảy ra một đoạn tình cảm với người khác.
Ha ha!
“Đúng vậy, em đa tình như thế đấy! Ngoài Trình Đông Thành, Trụ Tư, em cũng đã nảy sinh tình cảm với rất nhiều người nữa đấy, cho nên, mới thành ra em hai mươi tám tuổi mà vẫn chưa gả được, trở thành bà cô ế lớn tuổi.”
Cô giận dỗi nói.
Ánh mắt của Kiều Minh Húc càng sâu, thật giống như cơn lốc tích tụ dưới đáy biển, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ vậy.
Chính anh là người giữ mình trong sạch, chưa bao giờ xảy ra quan hệ nam nữ.
Đối với tác phong sinh hoạt của người khác, ví dụ như Phùng Quang Hiển vậy, thật ra anh cũng khá bao dung, cho rằng trên đời muôn màu muôn vẻ, mỗi người đều có sự lựa chọn của riêng mình.
Nhưng mà, anh là người có thói ở sạch, anh không cho phép đồ của mình bị bẩn, không cho phép người mà mình yêu, có một quá khứ đa tình.
Bởi vì hôm nay dì Trương thêm mắm thêm muối, lại nghe thấy tiếng nói chuyện điện thoại vừa rồi của cô, ghen tuông cũng đã choán hết lý trí của anh, khiến cho anh mất đi sự phán đoán và tỉnh táo thường ngày.
“Ngoại trừ Trình Đông Thành, em còn yêu cả anh ta nữa?”
Kiều Minh Húc đang ngồi mà đứng dậy, nhìn xuống cô từ trên cao, trong giọng nói mang theo chất vấn vô cùng bất mãn.
Sự chất vấn này, làm cho trái tim của Mạch Tiểu Miên lại giống như bị lưỡi dao cắm vào lần nữa.
Vậy mà anh lại tin lời nói dối rằng cô là người đa tình này.
Cô ở trong cảm nhận của anh, thì ra là không ra gì như thế.
Có điều, thế thì có liên quan gì chứ?
Cô sẽ không còn có quan hệ gì với anh nữa nhanh thôi, anh muốn đối xử với cô như thế nào, thì cứ việc đối xử như thế ấy đi.
Nghĩ đến đây, cô lại có chút thoải mái hơn, trả lời: “Không sai, em còn yêu cả anh ấy nữa.”
Kiều Minh Húc nhìn mặt cô, sau một lát, mắt đen chìm xuống: “Em muốn ly hôn với anh, cũng không chỉ bởi vì Ngọc Ngọc mang thai, mà là muốn nối lại tình xưa với người tình cũ của em phải không?”
“Anh nghĩ như vậy cũng được.”
Lời này của anh, giống như là chiếc roi quất vào trái tim cô, đau đến mức run rẩy, đau đến nỗi máu chảy đầm đìa.
“Được.”
Kiều Minh Húc tối sầm mặt khẽ gật đầu: “Ngày mai chúng ta đến Cục Dân Chính. Anh sẽ cho em một khoản tiền trợ cấp lớn.”
Nói xong, anh xoay người đi ra khỏi phòng, sầm một tiếng đóng cửa lại, một đường chạy xuống, chạy đến bể bơi, cởi áo dài và quần dài trên người ra, lập tức nhảy vào trong làn nước mà vào cuối thu có vẻ vô cùng lạnh lẽo này...
Khoảnh khắc anh vừa đóng cửa lại kia, Mạch Tiểu Miên giống như nghe thấy tiếng trái tim mình vỡ vụn...