Cuối cùng cô sẽ ly hôn với anh.
Cuối cùng cô sẽ mất đi hắn.
Cuối cùng cô sẽ không còn có sự che chở của anh nữa.
Lúc cô bị thương, cuối cùng sẽ không có người vội vàng hoảng hốt, bế cô lên nữa.
Lúc cô không muốn ăn cơm, cuối cùng sẽ không có người nghĩ mọi cách nấu cháo ngon, thổi nguội cho cô ăn.
Cô nằm trên sàn nhà, cuối cùng không có người lặng lẽ bế cô lên giường nữa.
Lúc cô xảy ra sự cố, cũng sẽ không có người ở một bên ôm cô, vỗ bả vai cô, nói với cô rằng, có anh ở đây, không phải sợ.
Lúc cô rơi lệ, cũng sẽ không có người lấy khăn tay ra lau nước mắt nước mũi cho cô nữa.
Lúc cô đi đường mệt, cũng sẽ không có người cõng cô lên, hát bài cần em dù chỉ một giây cho cô nữa.
...
Nghĩ đến đây, nước mắt cũng khống chế không được, rơi đầy mặt...
Tháng ngày ở chung với Kiều Minh Húc tính ra còn chưa đến hai tháng, nhưng lại là khoảng thời gian phong phú nhất, được hưởng thụ sự quan tâm săn sóc lớn nhất, có được nhiều niềm vui nhất trong đời cô...
Những chuyện như vậy, từ giờ về sau, chỉ có thể biến thành ký ức, phủ đầy bụi ở trong lòng cô, sau đó trở thành mong ước không thể thành.
Thật muốn tìm một chỗ để mặc sức khóc một trận, để kết thúc hết mọi đau buồn.
Cô chuyển xe lăn tới trước cửa sổ, mờ mịt mà nhìn tòa nhà cao tầng đối diện đang sáng đèn.
Sau mỗi một khung cửa, dưới những ánh đèn, có lẽ đều đang diễn ra những cảnh hạnh phúc hoặc là đau khổ mà không muốn cho người ngoài biết chăng.
Có lẽ, ở nơi đó, có vợ chồng hòa hợp yêu thương, cũng có cả tra tấn lẫn nhau.
Cô cũng chỉ là một giọt nước trong biển cả mà thôi, biểu diễn vui buồn tan hợp, thì tính là gì?
Có gì mà phải u sầu chứ?
Nghĩ đến đây, cô bèn giơ mu bàn tay lên, lau đi nước mắt nơi khóe mắt.
Cúi đầu nhìn thấy phía dưới bể bơi có động tĩnh.
Nhìn kỹ, lại là Kiều Minh Húc đang ra sức bơi lội ở bên trong, giống như một con thú đang phát tiết vì không chiếm được...
Một cơn gió lạnh thổi vào, cô lạnh đến mức khẽ rùng mình một cái, vội vàng thu lại cổ áo, kéo thảm lông trên đùi lên cao một chút.
Đột nhiên nghĩ, bây giờ đã là cuối thu không thích hợp để bơi lội, hơn nữa giờ còn đang là ban đêm, vậy thì nước chắc chắn là rất lạnh.
Anh cứ bơi điên cuồng ở bên trong như vậy, sẽ rất dễ bị cảm lạnh.
Còn nữa, hắn có chứng động kinh.
Ngộ nhỡ không cẩn thận chân bị chuột rút, hoặc là động kinh phát tác, vậy thì quả thật là một chuyện đáng sợ, hai chân cô lại không thể đi đứng, hoàn toàn không thể đi cứu anh.
Nghĩ đến đây, cô vội vàng gọi điện thoại cho chú Trương, bảo chú ấy đến chỗ bể có Kiều Minh Húc, khuyên bảo anh đừng bơi nữa.
Chú Trương vội vàng chạy tới.
Nhưng mà, Kiều Minh Húc có thể nghe chú ấy khuyên sao?
Anh vẫn bơi qua bơi lại ở trong nước như cũ.
Nước dù có lạnh, cũng không lạnh bằng trái tim của anh lúc này.
Nếu anh không vận động phát tiết, anh chỉ biết mình sẽ cảm thấy lạnh đến nỗi hít thở không thông, lạnh đến mức muốn chết.
Mạch Tiểu Miên đành phải ở trước cửa sổ, vẫn luôn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt đuổi theo anh bơi đi bơi lại.
Mỗi lần lúc anh rời khỏi tầm mắt của cô, vùi vào trong nước, cô sẽ cảm thấy rất căng thẳng, như thể anh sắp xảy ra chuyện vậy.
Mãi cho đến khi anh bình yên ngoi lên mặt nước, trong lòng cô mới hơi thả lỏng.
Nhưng mà, sau đó lại sẽ theo anh lặn xuống mà căng thẳng lo lắng sợ hãi, cho đến khi anh ngoi lên...
Tâm trạng của cô cứ như vậy mà lên xuống lặp lại theo anh...
Khoảng chừng nửa giờ, Kiều Minh Húc cuối cùng cũng từ bể bơi đi ra.
Nhưng mà, anh vừa lên bờ, cũng không đi thay quần áo, mà là nằm xuống ở ngay cạnh bể bơi, mở mắt nhìn bầu trời đầy sao.
Chú Trương vội vàng đi tới, khoác tây trang mà anh cởi ra vừa rồi lên trên người anh, khuyên bảo: “Cậu chủ, đêm dài trời lạnh, cậu không thể để người ướt lâu như vậy, sẽ cảm lạnh sinh bệnh mất.”