Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 493: Cô bé ngốc, bé óc heo (1)




Có lẽ, chỉ cần cha mẹ không áp lực ép buộc cô, cô cũng sẽ không kết hôn.
Cứ như vậy cả đời đi.
Nghĩ thì cũng hơi thê lương.
Cô ngồi trên giường ôm gối, cứ nghĩ rồi dần dần cơn buồn ngủ ập tới.
Mở mắt tỉnh dậy phát hiện mình đã nằm trên giường, trên người đắp chăn.
Còn Kiều Minh Húc bên cạnh đã thức dậy từ lâu.
Không biết anh còn sốt không.
Trên tủ đầu nhìn để một mảnh giấy.
Cô cầm lên xem.
"Anh bận, chuyện ly hôn chúng ta lùi lại vài ngày."
Xem xong, Mạch Tiểu Miên đột nhiên có cảm giác như trút được gánh nặng.
Thì ra cô sợ hôm nay hai người đi làm thủ tục ly hôn, trở thành hai người lạ không liên quan đến nhau.
Cô giơ tay lấy gối của anh qua.
Trên gối vẫn còn hơi ấm.
Cô ôm gối trong lòng, nhắm mắt lại cảm nhận.
Chuông báo thức reo lên, cô ngồi dậy chuẩn bị đi làm.
Chỉ cần bận rộn, cô mới không nghĩ lung tung.
Đánh răng rửa mặt thay đồ, chống giá đỡ xuống lầu.
Dì Trương nhìn thấy cô, đi qua đẩy xe lăn cho cô, vừa đẩy vừa trách móc nói: "Cô chủ, tôi thật sự thấy cô làm vợ không đủ tiêu chuẩn lắm, cậu chủ bệnh thành như vậy rồi, cô còn để cậu ấy đi làm, cô nên khuyên anh ấy nghỉ ngơi mới đúng, đừng nghĩ cậu ấy là đàn ông thì có thể không sợ đao súng, không sợ bệnh tật. Một tháng này cậu chủ đã bận tới mức không có thời gian nghỉ ngơi, bây giờ còn phải mang bệnh chạy đến thành phố B làm công trình, cho dù là sắt thép cũng sẽ ngã."
"Đi thành phố B làm công trình?"
Mạch Tiểu Miên nghi ngờ hỏi.
"Đúng vậy, không lẽ cô chủ không biết sao? Nghe ông Trương nói, nhà họ Kiều đầu tư một công trình lớn mười mấy chục vạn, cũng là công trình tạo dựng sự nghiệp quan trọng nhất của cậu chủ ở nhà họ Kiều, cậu chủ rất lo lắng, vì thế, mỗi khâu làm việc đều theo rất sát, rất vất vả. Nhưng vì mỗi ngày có thể quay về thăm cô chủ, cậu ấy bận cách mấy cũng chạy từ thành phố B chạy về sau đó lại chạy đến thành phố B sớm ngày thứ hai."
Dì Trương bất mãn trách móc cô: "Cô chủ, cho dù tôi là người ở, cũng phải trách cô, cậu chủ vất vả làm việc bên ngoài, có thể khiến cô cơm no áo ấm, sống cuộc sống tốt, cô lại thông đồng với người đàn ông khác bên ngoài, cô như vậy xứng đáng với cậu chủ không?"
Mạch Tiểu Miên nghe những lời này của dì Trương, lòng rất chấn động.
Trước giờ cô không hề hỏi đến công việc của Kiều Minh Húc, cũng không biết rốt cuộc anh đang bận gì, chỉ là nghĩ chủ tịch như anh chỉ ngồi văn phòng ký tài liệu mỗi ngày, sau đó bàn bạc kinh doanh với người khác một chút là được.
Nhưng không biết còn phải chạy công trình.
Lẽ nào, một tháng này anh đi sớm về khuya là vì công trình thành phố B, chứ không phải vì ở bên Lâm Mỹ Ngọc?
Cô vội gọi vào điện thoại của Kiều Mai Kim hỏi tình hình.
Câu trả lời của Kiều Mai Kim quả nhiên là giống với dì Trương.
Vừa tắt cuộc gọi của Kiều Mai Kim lại nhận được cuộc gọi của Kiều Thanh.
"Ông nội..."
"Tiểu Miên à, dạo này sức khỏe cháu ổn hơn chưa?"
Vẫn là giọng nói hiền từ nhã nhặn của Kiều Thanh.
"Vẫn ổn, ông nội, ông vẫn khoẻ chứ?"
"Rất khoẻ. Tiểu Miên, dạo này Kiều Minh Húc phải bận công trình ở thành phố B, không có thời gian chăm sóc cháu, cháu phải đảm đương một chút, đừng trách nó không có thời gian ở bên cháu."
"Ông nội, công trình đó rất lớn rất bận sao?"
"Đúng vậy, xây dựng công trình này sẽ phát triển thị trường lớn của thành phố B, thậm chí ảnh hưởng đến thị trường xung quanh, có thể để nhà họ Kiều chúng ta đến gần thành công hơn bước nữa. Cũng là một công trình thành tích quan trọng Minh Húc biểu hiện cho các cổ đông ở cuộc họp hội đồng quản trị."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.