Sao cô có thể ngốc vậy chứ!
Thế mà lại nghi ngờ anh đang diễn trò đối xử tốt với mình.
Người như anh nếu không phải thật lòng đối tốt với cô thì đâu cần phải diễn trò chứ?
Cô dùng thìa múc một thìa cháo, đưa vào miệng.
Mùi vị vẫn ngon như trước, là tay nghề của anh.
Cô không biết hôm nay lúc đang nấu bát cháo này, rốt cuộc anh có tâm trạng gì.
Muốn nấu cháo thì phải cẩn thận tập trung mới có thể nấu được ngon.
Mùi vị của bát cháo này vừa đủ, chứng tỏ lúc đó anh đã vô cùng tập trung nấu cháo cho cô.
Lúc Kiều Minh Húc nấu bát cháo này cũng không có ý muốn cứu vãn lòng cô.
Anh chỉ nghĩ rằng trước khi ly hôn, anh có thể làm nhiều điều cho cô hơn một chút để tạo thêm một ít kỷ niệm, giúp cô vui vẻ hơn một chút.
Mạch Tiểu Miên từ từ nghiêm túc ăn hết sạch bát cháo, ngay cả hạt cuối cùng cũng không để thừa.
Ăn xong, cô cảm thấy hẳn là mình nên gọi cho anh một cuộc điện thoại.
Cô vừa mới nhấn gọi, điện thoại đã được kết nối. Ở đầu bên kia truyền tới giọng nói hơi nặng nề của Kiều Minh Húc: "Có chuyện gì sao?"
Nghe thấy câu hỏi này của anh, trong khoảnh khắc Mạch Tiểu Miên không biết nên nói gì mới đúng.
Hai người cùng im lặng một lúc, cuối cùng vẫn là cô nói trước: "Minh Húc, xin lỗi anh."
"Không để cho em có được một cuộc hôn nhân vừa lòng, không thể để em hài lòng với anh. Người phải nói xin lỗi hẳn là anh mới đúng."
"Không phải đâu, Minh Húc, là em hiểu nhầm anh."
Mạch Tiểu Miên vội vàng giải thích: "Anh nghe em nói trước đã."
"Được, em nói đi."
"Trong một tháng qua, anh vẫn luôn đi sớm về muộn, em tưởng anh chán ghét em nên mới trốn tránh không muốn gặp em. Em không biết rằng hóa ra công việc của anh rất bận rộn nên mới không thể không như vậy."
"Cô ngốc này!"
Đúng thật là Kiều Minh Húc không ngờ rằng thế mà cô lại có tư tưởng như vậy. Anh giận dữ mắng: "Mệt cho em là một pháp y vĩ đại, có thể xem xét nhiều chứng cứ như thế sao em không xem thử xem rốt cuộc chồng em đang bận công việc hay đang trốn tránh em hả?"
"Trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường."
Mạch Tiểu Miên hơi ngại ngùng nói: "Có lẽ thích nghi ngờ lung tung là bệnh chung của toàn bộ phụ nữ rồi. Tóm lại là em vô cùng xin lỗi anh vì đã hiểu nhầm anh một tháng qua."
"Được, anh chấp nhận lời xin lỗi của em."
Nếu cô đang ở trước mặt anh, Kiều Minh Húc thật sự muốn thò tay gõ trán cô một chút xem rốt cuộc đầu óc cô đang suy nghĩ gì.
"Ha ha, anh không trách em chứ?"
Được anh tha thứ, tâm trạng của Mạch Tiểu Miên cũng thả lỏng hẳn ra.
"Trách!"
Kiều Minh Húc cố ý nói: "Anh bị uất ức nhiều như thế sao có thể không trách được chứ?"
Lòng Mạch Tiểu Miên lại nặng xuống: "Anh không chịu tha thứ cho em sao?"
"Tha thứ, nhưng anh có điều kiện."
"Điều kiện gì?"
"Em không thể ly hôn với anh."
Hôm nay Kiều Minh Húc cũng đã nghĩ thông suốt rồi.
Cho dù có thế nào thì anh cũng không tin Mạch Tiểu Miên sẽ có gì đó với tên Zeus kia.
Anh tin rằng khi cô nói như vậy, chắc chắn là cô muốn trở thành tất cả của anh.
"Anh thật sự không cần Lâm Ngọc và đứa nhỏ của cô ta sao?"
Mạch Tiểu Miên mang tâm trạng cực kỳ hồi hộp hỏi anh.
"Nếu phải chọn giữa em và bọn họ thì anh sẽ chọn em."
Nghe thấy lời này, Mạch Tiểu Miên lại vui vẻ trong lòng.
Hóa ra anh muốn chọn giữ cô lại thật.
"Cảm ơn anh."
Cô cảm động nói: "Em thật sự rất không ngờ rằng anh sẽ để ý em như vậy."
"Xem ra em chẳng những ngốc mà còn là bé óc heo nữa. Chẳng lẽ em thật sự không nhìn ra anh có quan tâm em hay không sao?"
Kiều Minh Húc không hề tức giận, chỉ hỏi.
"Em biết, nhưng mà lối suy nghĩ của em trước kia hơi lệch lạc, cứ nghĩ anh đối xử tốt với em chỉ là vì muốn để em có lòng tin về cuộc sống cùng nhau nên anh diễn trò mà thôi."