“Con bé ngu ngốc này, thật là tức chết anh rồi!”
Kiều Minh Húc có nằm mơ cũng không ngờ tới, cô lại có thể có suy nghĩ như thế về mình, tức đến nỗi thật sự muốn luồn tay qua điện thoại mà trực tiếp gõ lên đầu cô, xem xem hôm ấy đầu cô có thật sự là bị gõ đến hư luôn rồi không.
“Xin lỗi, Minh Húc, xin lỗi, đều là lỗi của em.”
Mạch Tiểu Miên vội vàng xin lỗi: “Sau này, em sẽ không nghĩ như thế nữa.”
“Còn có sau này?”
Kiều Minh Húc giận dữ, nói.
Mạch Tiểu Miên nghe thế, trong lòng chợt thấy nặng nề, cô căng thẳng hỏi: “Chúng ta không có sau này sao? Anh giận đến mức không cần em nữa rồi sao?”
“Đồ ngốc, em lại muốn tự tìm bế tắc nữa hả?”
Kiều Minh Húc nói bằng giọng khó chịu: “Ý của anh là, không cho phép sau này em lại có suy nghĩ lung tung như thế nữa. Kết quả, còn chưa đến một giây, em lại nghĩ bậy nghĩ bạ nữa rồi.”
“À.”
Mạch Tiểu Miên buồn rầu: “Vậy có phải anh ghét em lắm không?”
“Lại nữa rồi!”
Kiều Minh Húc bất lực, nói với cô một cách nghiêm túc: “Mạch Tiểu Miên, bất kể em làm ra chuyện khiến người ta chán ghét đến cỡ nào, nhưng, anh sẽ không ghét em, nhớ cho kỹ! Dùng cái đầu heo của em nhớ cho kỹ vào!”
Nghe vậy, Mạch Tiểu Miên như được xua tan mây mù thấy được trời xanh, tức thì rạng rỡ hẳn lên, trên mặt nở nụ cười tươi rói: “Uh, em sẽ nhớ kỹ, em nhất định nhớ thật kỹ.”
“Mạch Tiểu Miên!”
Mỗi lần Kiều Minh Húc muốn nhấn mạnh đều sẽ gọi cả họ lẫn tên của cô ra: “Nhớ kỹ, những gì anh nói, những gì anh làm với em đều là thật. Đương nhiên có đôi lúc, anh sẽ nói ra những lời nói dối thiện ý. Nhưng tuyệt đối không phải giả vờ đối xử tốt với em. Em phải hiểu rõ, con người anh không thể giả vờ đối xử tốt với người khác, trừ khi người đó có lợi ích cực lớn đối với anh. Em nghĩ xem, trừ việc anh muốn có tình yêu của em ra, anh còn có thể có ý đồ gì khác mà đối xử với em như thế.”
“Uh.”
Mạch Tiểu Miên rưng rưng nước mắt, gật đầu: “Em sai thật rồi. Minh Húc, em cũng rất quan tâm anh. Về tên Zeus kia, em cũng muốn nói thật với anh, chỉ là lúc trước anh ta từng cứu em, là người có ơn cứu mạng em, em và anh ta chẳng có tình cảm gì cả. Ngoại trừ Trình Đông Thành, em chưa từng có một đoạn tình cảm với ai cả.”
“Không có thật à?”
“Không có thật mà.”
“Ừ.”
Kiều Minh Húc hừ một tiếng như không hài lòng: “Chẳng lẽ, anh không được xem là đối tượng có một đoạn tình cảm hay sao?”
“Giữa anh và em không phải là một đoạn tình cảm, là tình cảm cả một đời.”
Mạch Tiểu Miên nhanh nhẹn đáp.
“Hừ, cũng còn được, bằng không, vác lên, đánh PP!”
Kiều Minh Húc hừ lạnh mà nói, giọng điệu lại khôi phục dáng vẻ nhẹ nhàng như trước.
Mạch Tiểu Miên đỏ cả mặt: “Tuỳ ý chồng xử trí!”
Nghe cô gọi một tiếng chồng, Kiều Minh Húc như nở hoa trong lòng, vì cơn nhức đầu do cơn sốt đã được chữa khỏi, xấu xa hỏi: “Tuỳ ý chồng xử trí thật sao?”
Mạch Tiểu Miên cảm giác được ý định xấu xa trong lời nói của anh, xuân tâm cũng theo đó mà lay động, mặt càng đỏ hơn, giọng nói nhỏ như muỗi kêu “Uh, tuỳ ý xử trí.”
“Vậy tối nay em phải rửa PP cho sạch đấy!”
“Hả?”
Mạch Tiểu Miên kinh ngạc thốt lên: “Anh muốn làm gì?”
“He he, em nghĩ anh muốn là gì? Đương nhiên là muốn vác em lên rồi đánh PP của em một trận thẳng tay đó. Em cũng biết, anh có tính ưa sạch sẽ, lỡ như em đi vệ sinh không lau sạch, tay anh đánh trúng thì người thấy buồn nôn chẳng phải là anh sao?”
Kiều Minh Húc cười xấu xa, nói.