Nghe anh ta nói như thế, Mạch Tiểu Miên cũng phải bật cười khi nghe anh ta nhắc đến chuyện mai sau của Trương Hòa: "Đúng thật là đã khiến cho cảnh sát Lâm phải nhọc lòng rồi, à không phải, tôi nghe nói anh mới được thăng chức thành đội trưởng rồi, sau này tôi phải gọi anh một tiếng là đội trưởng Lâm thì mới phải đạo chứ nhỉ."
"Ha ha, tôi thì lại thích cô gọi tôi bằng tên của tôi hơn đấy."
Lâm Khoa nở một nụ cười vui vẻ nói.
Anh ta nhận thấy sắc mặt của Mạch Tiểu Miên có hơi phờ phạc, đôi mắt sưng húp, hằn lên từng tia máu đỏ ngầu, trông có vẻ như là cả đêm đều ngủ không không được ngon giấc, cảm thấy có hơi đau lòng nhưng rồi lại không biết phải mở miệng nói những lời quan tâm dành cô như thế nào mới ổn, ánh mắt thâm tình thoáng liếc nhìn cô nói: "Pháp y Mạch, tôi cũng về trước nhé, cô cố gắng nghỉ ngơi cho tốt đi."
“Được rồi, cảm ơn anh đã quan tâm.”
Mạch Tiểu Miên cũng có thể nghe thấy sự quan tâm của anh ta dành cho mình.
Lâm Khoa cất bước rời khỏi.
“Chị Mạch, anh cảnh sát Lâm này có phải là cũng thích chị rồi hay không?”
Đàm Thủy Minh vẫn luôn ngồi kế bên nhìn bọn họ tán gẫu, không nhịn được bèn lên tiếng hỏi.
"Tôi và anh ta chỉ là bạn bè bình thường mà thôi. Giữa bạn bè với nhau, đôi bên ưa thích lẫn nhau thì cũng là lẽ thường tình mà. Anh ta cũng là một cảnh sát cực kỳ xuất sắc còn gì."
Mạch Tiểu Miên ngẩng đầu liếc nhìn Đàm Thủy Minh, trong lòng đột nhiên nổi lên ý nghĩ muốn nối tơ hồng làm bà mối.
Xét về tuổi tác và ngoại hình, Lâm Khoa và Đàm Thủy Minh cũng coi như là khá xứng đôi vừa lứa.
Xét về năng lực, cả hai người đều sẽ ngày càng tiến bộ hơn về sau.
Sở dĩ ngày đó Lâm Khoa thích mình, có lẽ cũng chỉ là bởi vì cô có kiến thức chuyên môn xuất sắc.
Có thể hôm nay anh ta đến nhận bản báo cáo thẩm định trực tiếp, cũng là vì ngày hôm qua đã gặp Đàm Thủy Minh, muốn nhìn cô ta nhiều thêm vài lần cũng như tìm cơ hội để cả hai có thể tiếp xúc nhiều hơn.
"Những gì chị Mạch nói rất có lý. Cho dù anh ta có thích chị Mạch đi chăng nữa thì chị cũng sẽ không thích anh ta. Chồng của chị Mạch còn là một người chồng vô cùng đẹp trai, tài năng còn xuất sắc hơn người nữa chứ."
Đàm Thủy Minh gật đầu nói.
“Ha ha.”
Mạch Tiểu Miên bật cười nói: “Chị nghĩ là hai người cũng khá hợp nhau đấy.”
Đàm Thủy Minh hơi giật mình, sau đó vội vàng lắc đầu nói: “Chị Mạch, chị đừng nói giỡn với em như thế nữa.”
“Hai người đều là trai chưa vợ, gái chưa chồng, làm quen một chút thì có vấn đề gì cơ chứ? Thủy Minh, em có muốn suy nghĩ một chút về cảnh sát Lâm của nhà chúng ta không? Cả hai người đều là những ngôi sao mới đầy tài năng, rất có triển vọng. Nếu có thể ở bên nhau, có lẽ sau này hai người sẽ tạo nên một giai thoại cực kỳ tươi đẹp trong giới cảnh sát của chúng ta đó.”
Mạch Tiểu Miên nói đùa.
“chị Mạch, đừng nói giỡn nữa, bây giờ em vẫn còn chưa muốn yêu đương kết hôn gì cả đâu.”
Mặt Đàm Thủy Minh hơi đỏ lên.
“Hì hì, qua mấy năm nữa thì em sẽ không nghĩ như thế này nữa đâu, đến lúc kết hôn thì vẫn phải kết hôn thôi.”
Khi Mạch Tiểu Miên đang nói chuyện thì điện thoại di động của cô chợt vang lên, là cuộc gọi của Kiều Minh Húc.
“Em đang làm gì vậy?”
Ngay sau khi điện thoại được kết nối, Kiều Minh Húc liền lên tiếng hỏi.
"Vẫn còn đang làm việc ở cơ quan."
"Người phụ nữ ngốc nghếch này, vậy mà em thực sự dám chạy đến cơ quan làm việc à? Đơn vị của em có trao giải Chiến sĩ thi đua cho em luôn không hả?"
Kiều Minh Húc trách móc nói: "Bây giờ tình hình sức khỏe của em vẫn còn chưa ổn định, phải nên nghỉ ngơi cho thật tốt mới đúng chứ."
"Nếu mà còn nghỉ ngơi thêm nữa, chắc em sẽ bị đơn vị sa thải luôn quá."
"Sa thải thì sa thải, dù sao thì anh cũng đủ khả năng nuôi em mà."
"Có thể nuôi em cả đời được không?"
"Được chứ. Mười kiếp còn được nữa là."
"Ha ha."
Mạch Tiểu Miên bật cười thật hạnh phúc.
Cảm giác khi nghe người đàn ông của mình nói rằng muốn nuôi cả đời thực sự rất tuyệt vời.
Mặc dù bản thân cô là một người phụ nữ độc lập tự cường.
Nhưng dù mạnh mẽ đến đâu thì cô cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi.
Đàm Thủy Minh nhìn thấy trên mặt cô nở nụ cười đầy ngọt ngào nghe điện thoại, ánh mắt hơi chút thay đổi, cúi đầu bận rộn với công việc của mình.
“Vợ ơi—”
Kiều Minh Húc đột nhiên gọi lên một tiếng như vậy.
Trái tim của Mạch Tiểu Miên run lên từng hồi, cô nhẹ nhàng đáp: "Ơi."
“Gọi anh là chồng đi.”
Kiều Minh Húc nói.
“Hả?”
Mặt Mạch Tiểu Miên hơi đỏ lên, liếc mắt nhìn Đàm Thủy Minh đang ngồi cách mình không xa.