"Anh nói xem, lỡ vậy thì sao, có phải anh sẽ một cước đá em xuống giường không?"
Mạch Tiểu Miên làm bộ đau khổ nói: "Thả rắm cũng giống như mắc ho, đều không thể kìm lại được."
"..."
Kiều Minh Húc không nói gì chỉ nhìn cô, lạnh lùng nói: "Đánh mông!"
"A!"
Mạch Tiểu Miên đỏ bừng mặt, vội vàng chui đầu vào trong chăn, buồn buồn nói: "Vẫn nên để em đắp chăn riêng đi, dạo này hệ tiêu hóa của em thật sự có vấn đề."
"Không được!"
"Thật sự không được sao?"
"Ừm."
"Vậy thì đừng trách em!"
Dạ dày của Mạch Tiểu Miên lúc này không chịu kém miếng, lập tức đánh rắm.
Một tiếng trầm đục vang lên!
"Em đánh!"
Nói xong, cô vội vàng cầm gối che mặt, tránh nhìn thấy khuôn mặt tối sầm của Kiều Minh Húc.
Kiều Minh Húc hơi xốc chăn lên...
Một mùi thối nhẹ nhàng bay ra...
"Mạch Tiểu Miên! Em cố ý!"
Anh gầm lên, giũ chăn để xua đi mùi thối kia.
Lúc này, Mạch Tiểu Miên như đứa trẻ vừa làm ra trò đùa tinh quái, cười đến mức toàn thân run rẩy, không ngừng lại được...
Kiều Minh Húc tức giận, đánh vào mông cô một cái...
Mạch Tiểu Miên thấy mông đau nhức, toàn thân chấn động, xuân tâm nhộn nhạo, vội vàng kéo chăn, quấn lấy người.
Sau đó, đáng thương nhìn anh: "Anh đánh em đấy à, anh đánh em, sau này em sẽ nhịn đánh rắm, nhịn đến hỏng bàng quang, nhịn đến bị bệnh, nhịn đến..."
"Không được nhịn!"
Nghĩ đến việc cô nhịn đánh rắm khó chịu thế nào, lòng Kiều Minh Húc lại đau lòng.
"Không cho nhịn cũng không cho đánh! Làm người sao khó quá vậy?"
Mạch Tiểu Miên giả bộ thành oán phụ khóc lóc, tay chân còn phối hợp với lời nói, lăn qua lăn lại trên giường.
Kết quả, cô lăn quá đà...
Rầm!
Một tiếng động vang lên, cả người và chăn trực tiếp lăn ra khỏi mép giường, cô đau khắp mình mẩy, hít vào một hơi.
Kiều Minh Húc lo lắng ôm lấy cô: "Rách chỗ nào rồi? Chúng ta đi bệnh viện!"
"Nơi nào đó bị rách rồi."
Mạch Tiểu Miên mặt nhăn mày nhó, làm bộ thống khổ nói.
Câu nói của cô càng làm Kiều Minh Húc hoảng sợ, vươn tay sờ khắp người cô: "Bị thương ở đâu? Để anh xem!"
"Không cho anh xem được."
"Nói, làm sao?"
"Không nói!"
"Không nói anh đánh mông!"
"Hu..."
Mạch Tiểu Miên cầu xin: "Chính là chỗ đó bị thương, động vào sẽ càng đau, đau khủng khiếp."
Kiều Minh Húc trên đầu đầy vạch đen, cuối cùng cũng hiểu được cô đang lừa mình.
Lại dám lừa anh!
Anh đặt cô lên giường, quyết định ăn miếng trả miếng: "Được, anh sẽ không đánh, đánh em anh sẽ đau lòng."
Nói xong, anh vươn bàn tay to mò xuống mông cô.
Mạch Tiểu Miên vội vàng lăn đi.
Lăn mạnh quá, suýt chút nữa thì cô lại ngã từ trên giường xuống, may mà Kiều Minh Húc đỡ kịp.
"Không được, xem ra phải đổi giường."
Sau khi Kiều Minh Húc giữ cô lại, anh trầm ngâm nói.
"Tại sao? Giường này cũng tốt mà."
"Không tốt."
"Sao lại không tốt?"
"Không có rào chắn. Có lẽ mai anh phải gọi người đến làm rào quanh giường, để em không bị lăn xuống."
"..."
Lần này đến lượt đầu Mạch Tiểu Mai đầy vạch đen, phản đối: "Em không phải trẻ con."
"Em cảm thấy giữa em và trẻ con có điểm gì khác biệt sao?"
Kiểu Minh Húc lạnh lùng liếc cô một cái, hỏi.