"Không dám, thả ra lại làm anh thấy thối, em sợ anh đánh em."
Vẻ mặt của Mạch Tiểu Miên rất vô tội và bất lực.
Kiều Minh Húc lườm nguýt cô một cái, đưa tay lật chăn của cô ra.
Rắm thối bị chặn ở bên trong được giải phóng cũng bèn thi nhau bay ra, ngập tràn trong không khí.
Thối!
Thối không đỡ nổi!
Kiều Minh Húc nhíu mày bịt mũi: "Xem ra hôm nay hệ tiêu hóa của em xảy ra vấn đề thật, anh đi tìm ít thuốc cho em."
"Cũng chỉ là muốn đánh rắm mà thôi, không có gì khác đáng ngại."
Mạch Tiểu Miên nói với anh bằng vẻ mặt buồn rười rượi: "Có lời thì nói, có rắm cứ thả, đây là thú vui lớn trong cuộc đời, đường ruột có khí đục thì phải bài tiết ra ngoài, đó là điều tất nhiên, cưỡng ép áp chế sẽ chỉ khiến cho cơ thể bị bệnh. Hay là như vậy đi, em đi phòng công chúa ngủ nhé."
Nói xong, cô cũng bèn ngồi dậy.
"Không được!"
Kiều Minh Húc ngăn lại nói: "Nhất định phải ngủ cùng nhau."
"Em cũng muốn ngủ cùng nhau mà, vấn đề là anh chịu được không?"
"Không chịu được cũng phải chịu. Lần sau lúc anh tiêu hóa không tốt, em cũng chịu đi."
"Ha ha, hóa ra còn có kế hoạch trả thù."
"Tất nhiên rồi."
"Vậy em vẫn nên qua bên kia ngủ thôi, tự thả tự thối."
"Em qua bên kia, anh cũng đi sang bên kia."
"..."
Mạch Tiểu Miên chớp mắt nhìn anh hỏi: "Anh thật sự không để bụng?"
"Chúng ta đã nói rồi, sau này phải cùng nhau chia ngọt sẻ bùi, đến cả một quả rắm thối của em mà cũng không chịu được thì anh còn có thể dõng dạc nói chia ngọt sẻ bùi với em được chắc?"
"Có lý. Vậy sau này em cũng sẽ cố gắng chịu đựng rắm thối của anh."
Mạch Tiểu Miên bắt đầu yên tâm nằm xuống ngủ.
"Có rắm nhớ thả, đừng nhịn."
"Ừm."
Bởi vì lúc nãy thả mấy quả rắm nên khí đục trong cái bụng chướng của Mạch Tiểu Miên cũng đã bài tiết được bảy tám phần, lần này nằm xuống thì không đánh rắm nữa.
Qua một lúc lâu, Kiều Minh Húc không nhịn được mà hỏi: "Em lại thả rắm ở trong chăn à?"
"Đâu có."
"Vậy tại sao không thối nữa?"
"Không đánh nữa."
"Thật hả?"
"Không tin anh vào trong chăn của em mà ngửi."
"..."
Kiều Minh Húc cạn lời một lúc, lại nói cảnh cáo: "Đừng có thả ở trong chăn."
"Biết rồi."
Mạch Tiểu Miên đáp, "Mau ngủ đi."
"Ừm, ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Ngủ được một lát, Mạch Tiểu Miên đang ngủ mơ mơ màng màng lại nghe thấy Kiều Minh Húc hỏi: "Không đánh nữa thật hả?"
"Ừm."
Mạch Tiểu Miên líu ríu đáp lại.
"Vậy chúng ta đắp chung một cái chăn."
Kiều Minh Húc xốc chăn của cô lên, xác định bên trong thật sự không có mùi thối thì bèn đá sang bên một bên, đắp cái chăn màu xám đen trên người mình lên người cô.
Nhưng mà...
Số phận lại thích trêu đùa anh hết lần này tới lần khác.
Ngay lúc anh vừa nghĩ có thể trực tiếp ôm cô ngủ, cô lại thả một cái rắm không báo trước...
Trong chăn lại bị mùi thối bổ sung trong nháy mắt.
Mặt anh lại đen thui, thật sự hận không thể xốc cô lên, đánh mạnh vào mông cô mấy cái.
"Em một mình một chăn đang ngủ ngon giấc, ai bảo anh lại muốn đắp chung chăn với em?"
Mạch Tiểu Miên ấm ức nói.
Kiều Minh Húc im lặng nhìn trời.
Anh lại lặng lẽ đắp cái chăn màu phấn hồng kia lên người cô.
Sau đó lật chăn của mình một cái, đắp lên người.
Vẫn nên chờ sau khi hệ tiêu hóa của cô hoàn toàn tốt mới nghĩ đến chuyện đắp chung chăn vậy.
Có điều, anh thề, sau này tuyệt đối không thể để cô ăn một hạt đậu nành nào.
Không đúng, tuyệt đối không thể để cô ăn cơm ở nhà ăn của đơn vị.
Khi đến giờ cơm, nếu anh không rảnh đi đón cô ăn cơm thì sẽ để dì Trương đưa cơm đến đó cho cô ăn.
Để tránh cho cô ăn những thực phẩm rác kia, ăn đến nỗi đánh rắm liên tục.