"Mợ chủ, chuyện mà cô ta nói là sự thật sao?"
Dì Trương nhìn Mạch Tiểu Miên bằng ánh mắt nghi ngờ, muốn chứng thực Lâm Ngọc đang nói dối.
Mạch Tiểu Miên không lên tiếng.
Cô cảm thấy không cần thiết phải giải thích chuyện này.
Dù sao, hôm qua Kiều Minh Húc cũng đã tỏ ra thái độ của anh rồi.
Bọn họ muốn ký lại, thời hạn không còn là ba năm, mà là cả một đời.
Bởi vậy, mặc kệ Lâm Ngọc nói như thế nào, cô đều thờ ơ.
Nhưng đứa bé trong bụng cô ta ít nhiều vẫn khiến cho cô cảm thấy không thoải mái.
Chuyện này thật sự là một quả bom hẹn giờ mà.
Ánh mắt của cô nhìn về phía bụng của Lâm Ngọc.
Hình như đúng là bụng của cô ta có chút nhô lên, lại nhìn sắc mặt của cô ta, cũng giống như phụ nữ mang thai.
Quả nhiên là mang thai!
"Mợ chủ..."
Dì Trương thấy Mạch Tiểu Miên không trả lời dì ấy nên bèn lo lắng hỏi: "Cô mau nói cho tôi biết, lời cô ta nói là giả phải không."
"Cũng không tính là giả."
"Hả? Cô ký hợp đồng ba năm sau ly hôn với cậu chủ thật hả? Hai người thật sự kết hôn giả? Chuyện này sao có thể chứ? Cậu chủ đối xử tốt với cô như vậy, không thể nào là giả được."
Dì Trường không tin nổi lắc đầu nói.
"Đúng, Minh Húc còn ký hợp đồng ba năm sau sẽ kết hôn với tôi."
Lâm Ngọc lấy một bản sao tài liệu từ trong túi ra, đưa cho dì Trương.
Ngày đó, lúc cô ta trả bản gốc cho Kiều Minh Húc đã để lại mấy bản sao.
Kế hoạch của cô ta là nếu như thật sự trở mặt đến cùng với Kiều Minh Húc, như vậy, cô ta cũng sẽ bán hết những thứ này cùng video và ảnh chụp lúc trước Kiều Minh Húc lên cơn động kinh cho tờ báo lá cải "Tuần San Một Tuần".
Ông chủ đứng đằng sau tờ "Tuần San Một Tuần" này có bối cảnh và thế lực ở hai giới đen trắng.
Bởi vậy, bất kể nó muốn đào chuyện của ai cũng không ai dám hừ một tiếng.
Số lượng phát hành của Tuần San Một Tuần cũng rất lớn, một khi lên trang bìa của nó, sức ảnh hưởng sẽ vô cùng lớn.
Dì Trương cầm lấy bản sao tài liệu, cẩn thận xem một lượt, nhìn thấy bên trong thật sự là chữ viết là chữ ký của Kiều Minh Húc, bàn tay đang cầm tài liệu cũng run lên, không tin nổi mà lắc đầu nói: "Không thể nào. Chắc chắn là cô bắt chước nét chữ của cậu chủ nhà tôi, cậu ấy mới có thể viết ra những chữ này. Dù tôi có mù cũng có thể nhìn ra cậu chủ nhà tôi yêu mợ chủ, nếu không cũng sẽ không nấu cháo cho mợ chủ vào mỗi sáng sớm."
"Cái gì? Bà nói Minh Húc nấu cháo cho cô ta?"
Lâm Ngọc chất vấn.
"Đúng vậy, bình thường cháo mà mợ chủ ăn đều do cậu chủ nấu, cậu ấy nấu rất ngon, phù hợp với khẩu vị của mợ chủ. Hôm qua cậu ấy bị ốm mà vẫn dậy sớm nấu cháo. Không thể nào có chuyện cậu ấy không yêu mợ chủ, cũng không có chuyện ba năm sau ly hôn với mợ chủ. Cô cũng không thể nào lấy được cậu ấy, tất cả mọi người đều không thích cô."
Dì Trương nói.
Lâm Ngọc nghe vậy thì lại tức đến nỗi đầu óc choáng váng.
Kiều Minh Húc ở bên cô ta mười năm, đừng nói là nấu cháo cho cô ta, mà ngay cả một cốc nước cũng chưa từng rót cho cô ta.
Bây giờ cô ta mới hoàn toàn hiểu ra.
Không phải là anh thay đổi tình cảm.
Mà là từ đầu đến cuối, anh chưa từng yêu cô ta, không đối xử với cô ta một cách chân thành.
Yêu mười năm, hóa ra chỉ là một cuộc tình giả tạo nhưng trong mắt người khác lại trông rất hoàn hảo.
Thảo nào anh không chịu hôn cô ta.
Thảo nào anh thờ ơ với các kiểu quyến rũ của cô ta.
Sự đả kích này còn nghiêm trọng hơn ngày đó lúc Kiều Minh Húc bảo cô phá thai.
Dì Trương muốn đưa bản sao trên tay cho Mạch Tiểu Miên xem, nhưng bị cô từ chối: "Trả lại cho cô ta đi, tôi không cần phải xem."
"Mợ chủ, sao cô không có chút căng thẳng nào vậy?"
Đương sự chưa vội, dì Trương đã sốt ruột thay.
Mạch Tiểu Miên cười một tiếng: "Không có gì phải căng thẳng. Lúc nãy dì cũng đã nói rồi, nên là của tôi thì sẽ là của tôi, không ai cướp đi được."