Mạch Tiểu Miên đang đưa tay muốn vớt chiếc xe lăn, nghe thấy vậy cũng giật mình, cô cúi đầu nhìn về phía hai chân mình.
Đúng vậy, hai chân của cô thật sự có thể đứng lên mà không bị cản trở!
Cô không quan tâm đến chiếc xe lăn đó nữa, thử đi bộ vài bước.
Lại nhảy thêm vài cái nữa và chạy vài bước nữa.
Ha ha ha ha ha!
Cô đi được rồi!
Cô bình thường rồi!
Cô không còn là một người tàn tật chỉ có thể ngồi trên xe lăn nữa!
Cô kích động ôm lấy dì Trương khóc!
Không ai biết, hơn một tháng khi cô phát hiện mình không thể đi lại, cô đã chịu dày vò cỡ nào, thống khổ cỡ nào, bất lực cỡ nào.
Mặc dù bên ngoài thì cô giả vờ không có gì quan trọng, giả vờ rất mạnh mẽ, giả vờ thể hiện thái độ thân tàn nhưng tâm không tàn.
Thế nhưng, trong lòng cô lại tự ghét bỏ bản thân, cô sợ mình cả đời này cứ như vậy, sợ mình sẽ trở thành gánh nặng cho người ta...
Bây giờ, rốt cuộc thì cô cũng đi được rồi!
Rốt cuộc, cô cũng có thể giống như một người bình thường!
Rốt cuộc, cô không còn là gánh nặng cho người khác nữa!
Rốt cuộc, cô muốn đi đâu, thì đi nơi đó!
Rốt cuộc, cô đã có thể tự tay cầm dao giải phẫu, giám định cho nạn nhân!
Rốt cuộc thì...
Dì Trương cũng phấn khích không ngừng lau nước mắt, dì ấy nhắc nhở: "Cô chủ, phải mau chóng gọi điện thoại nói cho cậu chủ biết tin này, để cho cậu ấy vui mừng!"
"Ừm!"
Mạch Tiểu Miên lau nước mắt, lấy điện thoại di động ra, vừa định gọi điện thoại đã nghe thấy phía trên truyền đến giọng nói vừa sợ hãi vừa yếu ớt của Lâm Ngọc: "Đau quá, cứu tôi..."
Mạch Tiểu Miên vội vàng nhìn sang.
Chỉ thấy Lâm Ngọc ngã trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, đầu chảy đầy mồ hôi, hai tay ôm bụng, đau đớn kêu cứu.
"Cô chủ, đừng để ý đến cô ta! Cô ta giả vờ đó!"
Dì Trương ghi hận vừa rồi Lâm Ngọc đã tát dì ấy một cái, vô cùng khinh bỉ nói: "Không phải chỉ ngã một cái thôi sao, lại còn kêu cứu nữa sao? Con người đê tiện đó đang già mồm đó!"
Mạch Tiểu Miên cũng lười để ý đến cô ta, nhưng cô chợt nhớ ra cô ta đang mang thai.
Một cú ngã như thế có thể nhẹ hoặc cũng có thể nặng.
"Cô ta đang mang thai, sợ là xảy ra chuyện, để tôi đi xem thử!"
Mặc dù cô không có cảm tình gì với Lâm Ngọc, nhưng cô cũng không thể thấy chết mà không cứu. Hơn nữa cô ta còn là người mà Kiều Minh Húc có tình cảm mười năm.
"Cô chủ, cô đừng để ý đến cô ta, cứ để cho cô ta sảy thai là tốt nhất. Dù sao tất cả mọi việc đều là cô ta tự mình làm ra, ai bảo cô ta kiêu ngạo như vậy muốn dùng đứa con uy hiếp cậu chủ kết hôn với cô ta, như thế cũng bớt chút việc!"
Dì Trương vẫn giữ chặt cô nói: "Huống hồ gì, đó là do tự cô ta ngã, hơn nữa còn là do muốn hại cô cho nên mới ngã, không hề liên quan đến cô, có thế nào đi nữa thì cô cũng đừng để ý đến cô ta!"
Bước chân của Mạch Tiểu Miên dừng lại!
Lời dì Trương nói không phải không có lý!
Vốn dĩ, nhà họ Kiều không muốn đứa nhỏ này, muốn cô ta phá bỏ nó.
Bây giờ làm cho cô ta sảy thai ngoài ý muốn, cũng chưa chắc đây không phải là chuyện tốt, đỡ cho giữa cô và Kiều Minh Húc có một vướng mắc.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của cô ta, cô lại không đành lòng.
Nếu như đứa trẻ đó là do cô ta đồng ý phá bỏ, đó là một chuyện.
Nhưng sinh non như vậy sẽ làm tổn thương đến cơ thể!
Làm pháp y, cô hiểu rất rõ việc sinh non ngoài ý muốn này sẽ gây tổn hại cho người phụ nữ đến mức nào, nghiêm trọng đến mức có thể khiến cho tử cung bị tổn thương, cả đời không thể mang thai, thậm chí chảy máu quá nhiều có thể dẫn đến tử vong.
Cô hất tay dì Trương ra, vội vàng chạy đến bên cạnh Lâm Nhọc, quan sát tình hình giữa hai chân cô ta. Chỉ chảy một chút máu, vẫn chưa chảy máu quá nhiều, nhưng mà Lâm Ngọc đã đau đến lả người.
Cô vội vàng đè mấy huyệt vị quan trọng của cô ta lại, giúp cô ta ổn định bồn thai. Sau đó vội vàng bế cô ta lên, chạy về phía bệnh viện tiểu khu Hoàng Uyển.
Lâm Ngọc được đưa vào phòng cấp cứu, cô cũng mệt mỏi đến mức sắp tê liệt.