Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 518: Niềm vui bất ngờ, nỗi lo bất ngờ (3)




"Bây giờ bệnh nhân cần nhóm máu O, nhưng kho máu đang khan hiếm, xin vui lòng mau chóng liên lạc người đến đây để truyền máu!"
Một y tá bước ra khỏi phòng cấp cứu, lo lắng nói.
Mạch Tiểu Miên giật mình, vội vàng nói: "Tôi là nhóm máu O, lấy của tôi đi!"
"Cô chủ!"
Dì Trương nóng nảy: "Cơ thể của cô vẫn chưa tốt, sao có thể truyền máu cho cô ta chứ? Rất hại cho sức khỏe. Mà cô ta lại không có quan hệ với cô, cô cứu cô ta đã là đại ân đại đức với cô ta rồi, không cần truyền máu cho cô ta làm gì cả."
"Bây giờ cũng không còn cách nào cả!"
Mạch Tiểu Miên nói với y tá: "Lấy máu của tôi đi!"
"Được, đi theo tôi!"
Y tá đưa cô vào phòng cấp cứu!
Bên kia tấm màn chính là Lâm Ngọc!
Y tá đâm kim vào cánh tay Mạch Tiểu Miên.
Máu tươi liên tục chảy ra khỏi mạch máu của cô, sau khi xử lý xong thì lại truyền vào mạch máu của Lâm Ngọc.
Dì Trương ở bên ngoài gấp đến mức xoay vòng vòng, không ngừng mắng Mạch Tiểu Miên ngốc nghếch!
Sau đó, dì ấy suy nghĩ đến việc nên hầm thuốc bổ gì cho cô ăn thì mới có thể bổ sung máu.
May mắn thay, Lâm Ngọc không cần nhiều máu, nhưng cũng lấy một lượng máu khiến cho Mạch Tiểu Miên choáng váng.
Sau khi y tá đẩy cô ra, dì Trương lại trách móc và đau lòng cho cô một hồi, hỏi cô có thấy không thoải mái ở đâu không.
"Không có gì to tát cả, chỉ là có chút choáng váng mà thôi!"
Mạch Tiểu Miên gắng gượng cười nói.
"Nhìn mặt cô đã trắng bệch cả rồi, thật là, cô ta muốn hại cô, sao cô phải đối xử tốt với cô ta như vậy?"
Dì Trương đưa tay sờ sờ khuôn mặt tái nhợt và lạnh lẽo của cô: "Tôi phải bảo cậu chủ mua chút đồ đắt tiền, đồ bổ máu về hầm canh cho cô, cô phải ăn nhiều một chút."
"Dì đã gọi cho anh ấy chưa?"
"Vẫn chưa, bây giờ tôi gọi, tôi muốn nói cho cậu ấy biết cái cô họ Lâm kia rốt cuộc là xấu xa cỡ nào, để cho cậu ấy rời xa loại đàn bà ác độc này, chỉ dốc lòng với một mình cô thôi!"
Dì Trương bởi vì Mạch Tiểu Miên đã tát Lâm Ngọc hai cái trút giận cho dì ấy, hơn nữa còn nói dì ấy là người của cô, cho nên dì ấy đã hoàn toàn bị chinh phục, dốc lòng đối xử với Mạch Tiểu Miên.
"Tạm thời đừng làm phiền cậu chủ, bây giờ anh ấy đang bận rộn, muốn anh ấy nhanh chóng từ thành phố B trở về thì không hay, vất vả lắm!"
"Cô chủ, vậy cũng không cần nói trước cho cậu ấy việc vui cô đã đi lại được rồi sao?"
"Chờ anh ấy trở về rồi cho anh ấy một cái niềm vui bất ngờ!"
Mạch Tiểu Miên mím môi cười.
Thật ra, trong lòng cô cũng có chút ích kỷ.
Cô sợ nhìn thấy dáng vẻ Kiều Minh Húc đau lòng cho Lâm Ngọc.
Cô ngày càng để ý tới Kiều Minh Húc, ngày càng không thể không ghen!
Cô chỉ muốn nhìn thấy Kiều Minh Húc chỉ đau lòng cho một mình cô.
"Được thôi!"
Dì Trương cũng tôn trọng ý kiến của cô.
Lúc này, cửa phòng cấp cứu mở ra, các bác sĩ và y tá cấp cứu đi cũng ra ngoài.
Mạch Tiểu Miên tiến lên hỏi thăm tình hình.
"Cũng may sản phụ được cấp cứu kịp thời, bồn thai được ổn định, cho nên thai nhi không sao cả, tình trạng của sản phụ cũng ổn định!"
Mạch Tiểu miên khẽ thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt rồi!"
"Tốt cái gì mà tốt chứ?"
Dì Trương nghe nói Lâm Ngọc không sinh non, cũng rất khó chịu, dì ấy nói: "Thật sự là ông trời không có mắt!"
"Dì Trương!" Mạch Tiểu Miên ngăn dì ấy ăn nói lung tung.
"Được được được! Tôi không nói, nhưng mà, tôi không có tấm lòng Bồ Tát như cô chủ cô đây, hừ!"
Mạch Tiểu Miên mỉm cười.
Cô cũng không có tấm lòng cao cả gì, chỉ là cô không muốn thẹn với lương tâm mà thôi!
Mạch Tiểu Miên bước vào phòng bệnh thăm Lâm Ngọc.
Ngay khi Lâm Ngọc nhìn thấy cô, cô ta lập tức quay mặt sang chỗ khác, không thèm nhìn cô!
"Đúng thật là kiêu ngạo, cô chủ chúng ta cứu cô, không bắt cô nói một tiếng cảm ơn thì thôi, cô còn ra vẻ lạnh lùng với cô ấy, sớm biết thế đã mặc kệ cô cho rồi!"
Dì Trương vô cùng tức giận nói.
Mạch Tiểu Miên xua tay ra hiệu cho dì ấy đừng nói, sau đó cô bình tĩnh nói với Lâm Ngọc: "Tôi không đến để bắt cô cảm ơn, thay vào đó, tôi phải cảm ơn cô. Bởi vì hôm nay nhờ cú đá hôm nay của cô mà đã giúp cho tôi có thể vô tình đứng lên, nếu không, tôi không biết phải ngồi xe lăn đến bao giờ nữa!"
Lời này của cô thật sự là một nhát dao đã đâm mạnh vào lòng Lâm Ngọc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.