Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 519: Niềm vui bất ngờ, nỗi lo bất ngờ (4)




Đá Mạch Tiểu Miên một cước, chẳng những không khiến cho cô ngã vào hồ hoa sen, ngược lại làm cho hai chân cô có thể đứng thẳng lên được.
Còn mình lại thiếu chút nữa sinh non bỏ mạng!
“Đối với cô, tôi cũng chỉ nhân từ đến mức này mà thôi. Tôi đi đây.”
Mạch Tiểu Miên kéo dì Trương đi ra ngoài, không muốn để ý tới Lâm Ngọc nữa.
Lâm Ngọc nằm ở trên giường, tức giận đến mức phát điên.
“Cô Lâm, cô gái lúc nãy là bạn của cô à?”
Một y tá đi vào thay bình truyền dịch cho cô ta, nhiều chuyện hỏi.
“Kẻ thù!”
Lâm Ngọc cảm thấy, đời này, người mà cô ta ghét nhất, chính là Mạch Tiểu Miên.
Là Mạch Tiểu Miên cướp đi tất cả của cô ta.
Làm hại cô ta bây giờ phải nằm ở trên giường.
“Ha ha, sao lại thế được chứ? Cô ấy quan tâm cô như vậy mà. Vừa nãy lúc cấp cứu cho cô, máu cần dùng đến, đều là rút từ trên người cô ấy đấy. Không phải người thân bạn bè, mà có thể làm được mấy chuyện này vì cô ư?”
Y tá cười nói.
“Cô ta truyền máu cho tôi?”
Lâm Ngọc hơi giật mình.
“Đúng vậy, thân thể của cô Mạch kia nhìn qua đã thấy là không quá tốt, có vẻ hồi trước đã từng bị bệnh nặng rồi, còn đi theo rút máu cho cô, cảm thấy thật là đáng quý.”
“Đáng quý cái rắm, cô ta đã cướp mất thứ còn đáng quý hơn của tôi đấy.”
Lâm Ngọc tức giận nói: “Kể cả cô ta đã cứu tôi, thì chẳng qua cũng là do cô ta muốn giảm bớt cảm giác áy náy của cô ta mà thôi, chẳng có gì đáng để cảm ơn hết.”
Y tá không tỏ ý kiến mà chỉ cười cười, không nói chuyện với Lâm Ngọc nữa.
*
Bởi vì lúc nãy Mạch Tiểu Miên mới trích ra 600 ml máu, cơ thể suy yếu, có chút ăn không tiêu, cũng không thể đi làm, bèn gọi điện thoại về xin nghỉ.
“Pháp y Mạch, cô cứ yên tâm nghỉ ngơi cho thật tốt đi, dù sao tất cả đã có Thủy Minh rồi.”
Chủ nhiệm Hoàng thì thật ra lại rất dứt khoát đồng ý cho cô xin nghỉ.
Nghe xong lời này, trong lòng Mạch Tiểu Miên dù ít dù nhiều cũng hơi không thoải mái.
Loại tồn tại có cũng được mà không có cũng chẳng sao này, đối với lòng tự trọng của cô mà nói, quả thật chính là một loại đả kích.
Bắt đầu từ ngày mai, nhất định phải chăm chỉ đi làm, cố gắng nhiều hơn, nâng cao một bước, cũng không thể trở thành người dễ dàng bị thay thế như vậy.
Dì Trương để cho cô nghỉ ngơi ở trên giường, sau đó đi hầm canh bổ máu cho cô.
Mạch Tiểu Miên ngủ một giấc, ăn canh, ăn no bụng, thân thể cũng thoải mái hơn nhiều.
Cô cũng quyết định về nhà mẹ đẻ thăm cha mẹ, cho bọn họ một niềm vui bất ngờ.
Mới đi đến nửa đường, đã gặp được cha mẹ.
“Tiểu Miên Tiểu Miên...”
Mẹ Mạch từ xa đã thấy con gái mình có thể đi đường, vừa gọi, vừa xúc động chạy tới.
Cha Mạch cũng rất xúc động.
Nhưng mà, ông cũng không chạy, mà là nhìn con gái cuối cùng cũng đã đứng được, trong mắt tràn đầy nước mắt.
Hơn một tháng nay, hai vợ chồng bởi vì lo lắng cho Tiểu Miên, đều đã gầy một vòng lớn.
Mặc dù mỗi lần gặp Mạch Tiểu Miên, bọn họ đều giả vờ như rất vui vẻ, muốn để cho cô yên tâm.
Nhưng mà, vừa đi khỏi tầm mắt, hai vợ chồng liền thở ngắn than dài, lo lắng cho chân của con gái, ngay cả lúc ở câu lạc bộ người cao tuổi, cũng không có tâm trạng chơi, đều chỉ ngồi ngây người.
Bọn họ muốn đón Mạch Tiểu Miên về nhà tự mình chăm sóc, nhưng mà, Mạch Tiểu Miên không muốn làm gánh nặng cho bọn họ, cũng chỉ có thể hằng ngày tới thăm cô vài lần.
Thêm nữa, cũng có hàng xóm khuyên bảo, dưới loại tình trạng này, Mạch Tiểu Miên tốt nhất là không nên rời khỏi Kiều Minh Húc.
Một khi rời khỏi, sẽ có thể để cho người phụ nữ khác có cơ hội tới gần anh.
Huống hồ, thời gian mà hai người ở chung cũng ít, tình cảm cũng chưa sâu sắc, không ở phạm vi trong tầm mắt, cũng sẽ dần dần phai nhạt đi.
Thế cho nên, bọn họ cũng chỉ cố gắng chịu đựng lòng thương xót dành cho con gái, không đón cô về nhà.
“Cha, mẹ...”
Mạch Tiểu Miên thấy cha mẹ của mình, xúc động đến nỗi nước mắt cũng chảy thành dòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.