“Không khó chịu ở đâu cả, chỉ là đầu hơi choáng.”
Nhìn thấy anh, trái tim Mạch Tiểu Miên lập tức trở nên ấm áp mềm mại, có xúc động muốn làm nũng giống như trẻ con.
“Chóng mặt? Sao vậy? Công việc hôm nay vất vả lắm sao?”
Kiều Minh Húc rất muốn ôm cô vào lòng.
Nhưng mà không tiện, nên chỉ có thể đưa tay ôm eo cô.
Có lẽ vì tác dụng tâm lý nên anh cảm thấy eo cô lại nhỏ hơn, cảm thấy càng đau lòng hơn.
“Hôm nay em xin nghỉ.”
Eo Mạch Tiểu Miên bị anh xoa đến ê ẩm, ngứa ngáy, làm trái tim cô bắt đầu rung động, dấu đỏ lan tràn khắp khuôn mặt.
“Chuyện này lạ ghê, anh cho rằng em muốn làm chiến sĩ thi đua mà.”
Kiều Minh Húc rất hài lòng với thái độ không đi làm ngày hôm nay của cô.
Nhưng mà nghĩ kỹ thì lại thấy không đúng.
Phần tử cuồng công việc như cô, theo lý thuyết thì nếu không có việc gì thì sẽ không xin nghỉ, chẳng lẽ cô thật sự chóng mặt sao?
“Ăn cơm xong anh đưa em đến bệnh viện.”
“Không cần đến bệnh viện, chỉ cảm thấy hơi chóng mặt thôi, nghỉ ngơi một chút thì không sao nữa đâu.”
Mẹ Mạch nhìn sắc mặt tái nhợt của Mạch Tiểu Miên, suy nghĩ rồi đột nhiên hỏi: “Tiểu Miên, con không mang thai đó chứ? Trước kia, tháng đầu có con mẹ thường hay bị chóng mặt, còn suýt nữa ngất xỉu trên sân thượng nữa đó.”
“Không thể nào có nhanh vậy đâu.”
Mạch Tiểu Miên đỏ mặt lắc đầu nói.
Mặt Kiều Minh Húc cũng hơi đỏ ửng.
Tối hôm qua hai người mới “tiếp xúc thân mật” với nhau lần đầu tiên, anh còn chấm dứt trong thất bại, làm sao mang thai nhanh vậy được chứ.
“Sao không thể chứ? Hai đứa các con cũng kết hôn được một thời gian rồi.”
Khuôn mặt mẹ Mạch ngập tràn chờ mong, nói: “Vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra một chút đi, để tránh xảy ra chuyện bất trắc.”
“Thật sự không phải mang thai, chỉ là hôm nay con hiến máu cho người khác.”
Mạch Tiểu Miên nôn nóng, rồi buột miệng thốt ra.
“Hiến máu?”
Kiều Minh Húc và cả nhà đều trợn trừng mắt nhìn cô, trăm miệng một lời hỏi.
Thấy mọi người dùng ánh mắt như thế trừng mình, Mạch Tiểu Miên lập tức thấy hơi căng thẳng: “Sao lại nhìn con bằng ánh mắt này?”
“Cô nàng ngốc nghếch này, cơ thể em yếu ớt như vậy, sao em có thể hiến máu cho người khác chứ? Có phải không muốn sống nữa rồi hay không?”
Kiều Minh Húc có nỗi xúc động muốn bóp chết cô.
“Đúng vậy đó, sao con lại không quý trọng bản thân mình như thế? Hiến bao nhiêu?”
“Sáu trăm mililit.”
Mạch Tiểu Miên giống đứa bé làm sai, cúi đầu, nói với giọng sợ hãi.
giống làm sai sự hài tử, cúi đầu, sợ hãi nói.
“Sáu trăm mililit? Nhiều như vậy sao? Quả thực là không muốn sống nữa, tức chết mất thôi!”
Kiều Minh Húc hận đến nghiến răng nghiến lợi, thật sự rất muốn khiêng cô lên đánh vào mông cô: “Hiến cho ai? Anh và người đó hận không đội trời chung!”
Mạch Tiểu Miên do dự một chút rồi nói: “Là Lâm Ngọc.”
“Ngọc Ngọc? Cô ta bị làm sao? Sao lại muốn em truyền máu cho cô ta?”
Kiều Minh Húc nhíu mày hỏi, trong giọng nói cũng không quá căng thẳng, ngược lại anh thấy ánh mắt Mạch Tiểu Miên lại càng lúc càng căng thẳng.
“Chúng ta về rồi hãy nói.”
Mạch Tiểu Miên không muốn để cha mẹ biết chuyện Lâm Na mang thai.
Chuyện này sẽ làm bọn họ lo lắng không thôi, cũng sẽ lải nhải mãi bên tai cô.
“Được rồi. Em đã ăn no chưa?”
“Dạ.”
“Vậy chúng ta về.”
“Con rể Kiều, con không ăn một chút sao? Sao vội vàng trở về như thế?”
Mẹ Mạch hỏi.
“Mẹ, con đã ăn cơm rồi. Bây giờ con và Tiểu Miên còn chuyện cần thương lượng. Nên đi về trước.”
Kiều Minh Húc đưa tay bế Mạch Tiểu Miên lên tới, sau đó hỏi: “Xe lăn đâu?”
“Tiểu Miên con bé…”
Mẹ Mạch vừa định nói sự thật là Tiểu Miên đã đi lại được rồi, nhưng bị Tiểu Miên dùng ánh mắt cản lại.