“Ừ.”
Bàn tay Kiều Minh Húc đặt lên bờ vai cô: “Anh cũng nghĩ vậy.”
“Nhưng nếu cô ta không chịu bỏ đứa bé. Minh Húc, sau này chúng ta phải đối mặt với đứa bé kia như thế nào?”
Mạch Tiểu Miên không nhịn được mà hỏi.
“Nếu cô ta chịu giao cho chúng ta nuôi nấng thì chúng ta sẽ nuôi, còn không thì anh sẽ cho cô ta trợ cấp nuôi con.
Kiều Minh Húc nhìn vào đôi mắt cô: “Nhưng anh mong em không suy nghĩ nhiều vì chuyện này. Đứa bé sẽ không ở thành rào cản trong tình cảm của chúng ta. Anh cũng đã hoàn toàn hiểu rõ anh không thể nào sống cùng Ngọc Ngọc được.
Mạch Tiểu Miên gật đầu: “Nếu đứa bé do chúng ta nuôi nấng, em nhất định sẽ coi nó như con mình.
“Anh tin em làm được.”
Kiều Minh Húc cúi đầu hôn lên đôi môi cô: “Em vốn lương thiện như thế.”
Cô đối xử tốt với những đứa bé trong trại trẻ mồ côi như vậy, đối xử với Đồng Đồng cũng tốt như thế, anh tin cô sẽ đối xử tốt với con của anh, cho dù nó là do Lâm Ngọc sinh ra.
“Cảm ơn anh đã tin tưởng. Nhưng cũng có khả năng em sẽ gặp phải trở ngại tâm lý.”
Mạch Tiểu Miên nói thẳng thắn: “Nuôi con của Lâm Ngọc, và nuôi Đồng Đồng là hai tính chất khác nhau. Tương lai sẽ có rất nhiều vấn đề cần phải đối mặt Nhưng mà em chắc chắn sẽ cố gắng cùng khắc phục với anh, dùng hết khả năng của mình.”
“Ừm, anh hiểu. Nếu em không muốn nuôi cũng có thể giao cho cha mẹ anh nuôi.”
“Không, em sẽ tự nuôi con của anh, bởi vì đó là anh chị tương lai của con chúng ta, cần phải lớn lên bên nhau từ nhỏ.”
Kiều Minh Húc nhìn mặt cô, vốn định nói cảm ơn.
Nhưng mà, anh còn có một cách biểu đạt còn tốt hơn.
Anh ôm đầu cô, dán cánh môi cực nóng của mình lên môi cô…
Gió đêm có lạnh cũng chẳng thể nào thổi nguội hai trái tim sôi trào triền miên của hai người họ lúc này.
Môi răng cả hai quấn quýt nhau, triền miên hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng thở hồng hộc thả nhau ra…
Bốn mắt nhìn nhau đầy thâm tình, sau đó đảo mắt nhìn gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ.
Chỉ cảm thấy ngày tốt cảnh đẹp, thật là tốt đẹp.
Kiều Minh Húc ôm chặt cô vào trong lòng, nói với cô: “Sau này, chỉ cần chúng ta rảnh thì sẽ ra ngoài ngồi cùng nhau, nhìn núi, nhìn nước.”
“Dạ.”
Mạch Tiểu Miên hài lòng gật đầu, lúc này mới cảm giác như đã tìm được cảm giác yêu đương thật sự.
“Trời lạnh, anh cõng em về.”
Kiều Minh Húc khom người ngồi chồm hổm trước mặt cô.
Mạch Tiểu Miên chần chờ một lúc, ngồi sau lực anh giả vờ rất sợ hãi: “Minh Húc, thật ra em đang lừa anh
Kiều Minh Húc vừa nghe vậy thì nghi ngờ quay đầu lại hỏi: “Sao vậy?”
“Anh nói anh sẽ tha thứ cho em trước đi.”
Mạch Tiểu Miên thấy anh lập tức nói.
“Rốt cuộc em đã làm chuyện xấu gì mà cần anh tha thứ trước, nghiệm trọng vậy?”
Kiều Minh Húc nhìn cô, nhưng không hề có vẻ gì phẫn nộ, ngược lại trong mắt ngập tràn cưng chiều bao dung.
Cứ như cho dù cô giết người phóng hỏa anh đều có thể tha thứ được vậy.
“Sẽ.”
Kiều Minh Húc trả lời không chút do dự.
“Thật vậy sao?”
“Ừ, ngoại trừ phản bội anh.”
“Hì hì, trừ khi anh phản bội em trước, nếu không, em sẽ không phản bội anh.”
Mạch Tiểu Miên nhe răng vui cười.
“Vậy rốt cuộc em làm chuyện xấu gì muốn anh tha thứ?”
“Anh nhắm mắt lại trước.”
Kiều Minh Húc nhìn chằm chằm vào cô, cho rằng cô muốn tặng mình món quà bất ngờ nào đó, cũng phối hợp nhắm hai mắt lại.
Mạch Tiểu Miên đứng đứng dậy.
Thấy anh nhắm mắt lại, dưới ánh đèn nhạt, có vẻ vô cùng tuấn tú đẹp trai, lại vô cùng ấm áp.