Chớp mắt.
Cởi giày ra, đưa tay ôm lấy cổ anh.
Đôi chân trần trụi dẫm lên chân anh, lại hôn lên môi anh lần nữa…
Kiều Minh Húc đưa tay ôm em cô, bắt đầu nhiệt tình đáp lại…
Hôn hôn, anh bắt đầu cảm thấy chuyện này có gì đó khác thường, cũng mở đôi mắt ra.
Nhìn thấy cô gần sát anh cũng đang nhắm mắt lại, đột nhiên anh cảm thấy áy náy.
Mạch Tiểu Miên cũng mở mắt cùng lúc.
Hai môi mắt thâm tình nhìn nhau.
Mạch Tiểu Miên vẫn dẫm lên chân anh như trước, gian xảo chớp mắt: “Có cảm thấy em có gì khác biệt không?”
Kiều Minh Húc cúi đầu.
Đôi chân trần trụi của cô đạp mạnh lên chân anh, hai chân thẳng tắp. Đọc 𝘵hêm các chươ𝗻g mới 𝘵ại # TRÙ𝗠TR 𝗨YỆN﹒v𝗻 #
Khoảnh khắc này, anh không dám tin vào đôi mắt mình.
Cũng không dám nói chuyện.
Sợ vừa nói ra, anh sẽ suy đoán sai.
Thấy biểu cảm ngạc nhiên vui mừng đan xen nhau một cách phức tạp trên khuôn mặt anh, Mạch Tiểu Miên cười khanh khách, thả bàn tay ôm cổ anh ra, bước xuống khỏi chân anh, sau đó đi vài bước trên thảm cỏ, còn nhảy vài cái…
Kiều Minh Húc thấy Mạch Tiểu Miên vừa có thể đi vừa có thể nhảy trước mắt mình…
Anh không lên tiếng, trên mặt cũng không tỏ vẻ rất vui mừng.
Đôi mắt đen của anh vẫn nhìn chằm chằm vào Mạch Tiểu Miên có thể đi lại tự do dước mặt mình.
Mạch Tiểu Miên thấy anh không có bất kỳ phản ứng nào thì thấy hơi thất vọng.
Chẳng lẽ anh đã nghe thím Trương nói cô đã đi đứng lại được từ trước rồi sao?
Bởi vậy nên không ngạc nhiên?
Hay là do anh trách cô vừa rồi đã không nói cho anh biết, lừa anh cõng cô?
Cô rầu rĩ đi đến trước mắt anh, đưa tay vỗ nhẹ lên gò má anh, trợn mắt nói: “Chuyện vui lớn vậy mà sao anh không cho em chút phản ứng nào vậy?”
Phát giác mu bàn tay lạnh lạnh, có một giọt nước nhỏ xuống.
Cô giật mình, ngước nhìn đôi mắt anh.
Khóe mắt anh có nước mắt trong veo, sáng lấp lánh dưới ánh đèn rực rỡ.
Thế mà anh lại rơi nước mắt!
Trong lòng Mạch Tiểu Miên vô cùng chấn động, nhìn anh.
Một cảm giác cảm động mãnh liệt khó có thể nói thành lời nảy lên trong lòng cô.
Cô vươn ngón tay lau đi nước mắt còn sót lại trên khóe mắt anh.
Ban dầu cho rằng cô không thể đi đứng được thì chỉ có một mình cô mới là người đau khổ.
Nhưng không ngờ rằng anh cũng giống như cô.
Cũng đau khổ giày vò như thế.
Cũng có khát vọng cô có thể được đứng được giống như cô!
Bởi vậy nên mới xuất hiện phản ứng cực đoan này.
“Thật lòng xin lỗi vì đã để anh lo lắng lâu như vậy.”
Mắt cô ầng ậng nước mắt, nhìn anh và nói.
Kiều Minh Húc nhìn chằm chằm cô một lúc, rồi đột nhiên ôm chặt cô vào lòng ngực của mình.
Tựa như chỉ cần buông ra cô sẽ tan thành mây khói vậy.
Mạch Tiểu Miên bị anh ôm chắc đến mức phải hít sâu.
Chỉ là rất vui vẻ, rất ấm áp!
Phía sau lưng cô, nơi cô không nhìn thấy, nước mắt Kiều Minh Húc vẫn rơi như trước.
Vì cô có thể đi đứng bình thường, anh vui đến bật khóc.
Những ngày qua, sao anh có thể không biết vì không bước đi được mà cô đã rất đau khổ và tự ti chứ?
Anh thường xuyên nhìn cô, thậm chí trong lòng còn nảy sinh một suy nghĩ ước gì mình mới là người không bước đi được thay cô.
Nhưng mà anh muốn chăm sóc cô.
Vậy nên anh phải khỏe mạnh.
Nhưng bây giờ, cuối cùng cô đã có thể đứng dậy được mà không gặp trở ngại gì.
Cuối cùng cô đã có thể là một Mạch Tiểu Miên chân nam đá chân chiêu, hấp tấp như một đứa trẻ trước kia.
Tất cả đều đã có thể khôi phục sức sống!
Thật sự rất vui!
“Có thể đứng dậy từ lúc nào?”
Phát hiện ra cô bị mình ôm chặt, anh thả cô ra, lập tức ôm cô ngồi xuống đùi mình, hôn một cái lên gương mặt cô, nói giọng điệu hơi oán trách: “Sao không nói cho anh ngay?”