“Bỏ em xuống.”
“Không bỏ.”
“Em chóng mặt.”
Mạch Tiểu Miên giả chết, mềm nhũn buông thõng trên vai anh.
Chiêu này có tác dụng, Kiều Minh Húc vội vàng thả cô xuống, bế cô tới ngồi ở ghế sofa.
“Hì hì...”
Mạch Tiểu Miên nhe răng: “Lừa anh đó.”
“Người phụ nữ xấu xa này, đánh mông!”
Kiều Minh Húc nghiến răng nghiến lợi.
“Không được!”
Mạch Tiểu Miên nhanh chóng dịch mông ra.
Kiều Minh Húc đuổi theo.
Cô đứng dậy tránh...
Hai người y như trẻ con, đùa nghịch đuổi nhau trong phòng khách, còn vứt gối ôm vào đối phương, khiến cả gian phòng khách lộn xộn hết cả lên.
Dì Trương nhìn thấy, chẳng những không than vãn mà còn rất vui.
Cuối cùng trong nhà cũng khôi phục sức sống.
Cuối cùng cũng nhìn thấy cậu chủ và mợ chủ vui vẻ đùa nhau.
Trong một tháng trước kia, nhìn thấy hai người khách sáo với nhau, nói chuyện không được mấy câu, trong lòng dì ấy rất khó chịu.
Bây giờ thì tốt rồi!
Tất cả mọi thứ đều tốt!
Nhưng đứa trẻ trong bụng Lâm Ngọc vẫn gây phiền phức.
Dì ấy lặng lẽ cầu xin ông trời không để Lâm Ngọc sinh đứa trẻ đó ra để tránh quấy nhiễu tới cuộc sống cân bằng của đôi vợ chồng này.
Nhưng mà nếu mợ chủ có thể nhanh chóng sinh con thì tốt.
Chắc chắn dì ấy sẽ tự mình chăm sóc con cho cô, chăm nom cho đứa trẻ thật xinh đẹp, nuôi lớn đứa này tới đứa khác, đến lúc đó chắc chắn chỗ này sẽ náo nhiệt hơn nữa.
Dù sao sức khỏe Mạch Tiểu Miên khá là yếu, ầm ĩ một trận, đổ mồ hôi lạnh, đầu hơi choáng váng.
Cô ngồi xuống, thở dốc.
Kiều Minh Húc vội vàng lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho cô, sau đó tiện tay kéo bộ tóc giả trên đầu cô xuống, ném qua một bên: “Sau này ở nhà không cần đội mấy cái này, tránh bí bứt không thông thoáng.”
Mạch Tiểu Miên vươn tay sờ mái tóc ngắn đâm tay, cau mày nói: “Anh không cảm thấy em thế này rất xấu sao?”
“Không hề.”
“Không chê thật sao?”
“Có gì đâu mà chê? Dù em thế nào anh vẫn chấp nhận vô điều kiện, không thể vì tóc em hơi ngắn mà chê ghét em.”
“Ái chà chà, trông miễn cưỡng quá đi.”
“Đúng là hơi miễn cưỡng, nhưng không thể trả hàng, đành phải dùng tạm thôi.”
“Hả? Trên tivi có một câu thoại rất nổi, khi người đó xuất hiện, những người khác đều trở thành tạm bợ.”
Mạch Tiểu Miên giả bộ hung dữ, túm chặt cổ áo anh: “Nói, ai biến em thành tạm bợ!”
“Là Mạch Tiểu Miên!”
“Mạch Tiểu Miên là ai?”
“Là người phụ nữ hung dữ đang ở ngay trước mặt anh!”
“Nói cô ấy dịu dàng, đáng yêu, xinh đẹp rung động lòng người!”
“Anh không thể nói lời trái lương tâm!”
“Xì, anh mà nói chẳng lẽ sét đánh anh được chắc?”
“Nghi ngờ có khả năng này.”
“Thế thì càng phải nói, em muốn thấy sét bổ lên người anh, đó là một hiện tượng đồ sộ hùng vĩ!”
“Không nói!”
“Không nói em sẽ khóc!”
“Thế em khóc đi!”
Kiều Minh Húc buồn cười nhìn cô nói.
Mạch Tiểu Miên lấy lại bình tĩnh, nhìn Kiều Minh Húc trước mặt, mếu máo, sau đó thực sự rặn ra được mấy giọt nước mắt.
Vẻ mặt ấy giả bộ thành vẻ cực kỳ đáng thương.
Dáng vẻ y hệt chó lang thang ngoài đầu đường không nhà để về.
Cô cũng có chút năng khiếu diễn xuất.
Quan trọng là trong đầu cô nhanh chóng tưởng tượng ra những chi tiết nhỏ Kiều Minh Húc làm cô cảm động, nước mắt cứ thế tuôn trào.
“Cô nhóc này, khóc thật luôn.”
Kiều Minh Húc biết rõ cô giả bộ khóc nhưng anh nhìn vẫn thấy đau lòng, vội vàng nói: “Vợ anh Mạch Tiểu Miên là người phụ nữ dịu dàng, lương thiện, đáng yêu, xinh đẹp rung động lòng người nhất trên đời.”