"Đây là nhà con sao?"
Mạch Tiểu Miên đương nhiên biết dụng ý của việc trang hoàng nhà cửa này của mẹ, cố ý nói.
"Nói nhảm, đương nhiên đây là nhà của con! Tối nay con rể Kiều của chúng ta muốn tới, mẹ không thể làm cậu ấy cảm giác nhà chúng ta giống như khu ổ chuột được. Cho dù không bằng biệt thự của nhà cậu ấy thì cũng phải để cho cậu ấy thấy nhà chúng ta tuy nhỏ nhưng thoải mái, đúng không!”
Mẹ Mạch vừa nói, vừa ở một bên chỉ huy Đồng Đồng lau bụi ở các ngóc ngách.
"Đúng, đúng, đúng, mẹ thích làm thế nào thì cứ làm thế đấy đi!"
Mạch Tiểu Miên nhìn vẻ mặt hưng phấn của bà, cũng không nói lời nào đả kích cả.
Cô đã nhiều năm rồi chưa nhìn thấy vẻ mặt cao hứng này của mẹ.
"Đồng Đồng, trước mắt dừng tay đã, chúng ta đi ăn cơm thôi, tránh cho Tiểu Miên của nhà chúng ta đói chết xấu xí nữa."
Mẹ Mạch gọi Đồng Đồng đang làm việc vào, bảo mọi người ngồi vào bàn ăn.
Mạch Tiểu Miên cũng giúp một tay dọn chén bày thức ăn ra, sau đó ngồi xuống.
Lúc này cha cũng đã trở về.
Mẹ Mạch vừa ăn vừa trò chuyện rất hào hứng.
Chủ đề đương nhiên không thể thoát khỏi Kiều Minh Húc, cứ một câu là lại "con rể Kiều nhà chúng ta" khiến cho lỗ tai của Mạch Tiểu Miên sắp chai rồi.
"Bà nó à, bà đây có phải là có con rể nên quên mất chồng rồi không?"
Cha Mạch có hơi ăn giấm nói.
"Ông vẫn sống chình ình đó mà, mà một ông già như ông có quên hay không cũng không quan trọng. Con rể của tôi thì không giống vậy, vừa nhắc đến tôi đã thấy kiêu ngạo rồi. Còn cha vợ như ông ấy à, cũng không được giống những cha vợ khác, nhìn con rể thế nào cũng không vừa mắt đâu đấy nhé. Nếu hù dọa con rể Kiều của chúng ta chạy mất, tôi sẽ không tha cho ông!"
Mẹ Mạch nghiêm nghị cảnh báo cha Mạch.
Cha Mạch bất đắc dĩ trao đổi ánh mắt với Tiểu Miên, sau đó cúi đầu buồn bực ăn cơm.
Sau khi ăn cơm xong, cha Mạch kéo tay Tiểu Miên về phòng.
"Tiểu Miên, con thật sự quyết định muốn kết hôn với Kiều Minh Húc sao?"
Vẻ mặt đầy lo lắng của cha Mạch nhìn cô, nói: "Kết hôn là chuyện cả đời, con cũng không thể tùy tiện, đừng nghe lời mẹ con nói. Dù con có kết hôn hay không, cha đều sẽ ủng hộ con!"
Mạch Tiểu Miên cảm động nhìn cha, nói: "Cha, con biết, con không phải tùy tiện kết hôn, anh ấy đúng là một người tốt. Mặc dù bây giờ chúng con còn chưa quen thuộc, nhưng có thể kết hôn trước rồi yêu sau mà. Trước đây cha mẹ không phải cũng đến với nhau như vậy sao? Bây giờ còn sống với nhau rất tốt nữa mà?"
"Tuy nói vậy nhưng mà thời đại của chúng ta với thời đại của con bây giờ không giống nhau. Cha mẹ khi đó không còn lựa chọn nào khác cả, còn bây giờ bọn con có rất nhiều lựa chọn. Hơn nữa hôm nay đọc qua báo chí cha mới biết được, cậu ấy với bạn gái vẫn luôn rất tốt đẹp. Bây giờ cậu ấy cưới con cũng là vì bị người nhà bức ép. Cứ như vậy mà con gả qua đó có thể sẽ bị cậu ấy ức hiếp mất. Tiểu Miên, cha tình nguyện để con tìm một người bình thường, yêu thương yên ổn sống với con đến hết đời này, chứ không phải cái hố sâu của nhà giàu xa hoa vậy đâu."
Cha Mạch mặt đầy thương tiếc nhìn con gái mình.
Nghe những lời này, đáy mắt Mạch Tiểu Miên cũng ươn ướt.
Trên đời này, cha mới là người đàn ông yêu cô nhất, là người đàn ông không chịu để cô phải tủi thân chút nào cả.
Khi cha còn trẻ, cha cô là một người không có chí tiến thủ, giống như côn đồ ăn không ngồi rồi vậy, động một tí là gây chuyện đánh nhau.
Tuy nhiên nghe ông bà nội nói, từ lúc cô ra đời, ông giống như biến thành một người đàn ông chững chạc trong nháy mắt vậy. Bắt đầu chuyên tâm làm ăn, cách xa đám bạn bè xấu xa kia, rảnh rỗi lại ôm đi khắp nơi khoe khoang.
Khi còn nhỏ, công việc của mẹ cô khá bận rộn. Trên thực tế cha mới là người một tay nuôi lớn, chăm sóc cô. Mỗi một bước cô đi trong cuộc đời đều do ông nắm tay cô dẫn đi, có lúc lại ở phía sau nâng đỡ, chưa bao giờ oán trách cả.