Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 541: Tình bạn kim cương đen (1)




Nhìn ghế lái phụ kia, Mạch Tiểu Miên lại nghĩ tới Kiều Minh Húc.
Vì để an toàn, anh lại không cho cô ngồi ở ghế lái phụ.
Lúc ban đầu cô còn hiểu lầm anh thật lâu, tưởng rằng đó là ghế anh để lại dành riêng cho Lâm Ngọc.
Xem ra, trên đời này, rất nhiều chuyện, mắt thấy, bạn suy nghĩ, cũng chưa chắc đã là sự thật.
Mạch Tiểu Miên ngồi trên ghế lái phụ, đeo dây an toàn xong.
Phùng Quang Hiển rất vui vẻ mà ngồi trở lại ghế lái của mình: “Trước giờ vẫn chưa có cơ hội chở em một đoạn đường nhỉ, thật là vui quá, người đẹp, chúng ta có nên biểu diễn lái xe nhanh hay không?”
Còn chưa đợi Mạch Tiểu Miên trả lời, anh ấy đã lập tức chân nhấn ga, ở trên đường quốc lộ cứ thế đột ngột mà tăng tốc đi luôn.
“Chậm một chút, đầu tôi choáng váng.”
Mạch Tiểu Miên vội vàng nói.
“Hả? Đầu choáng váng?”
Phùng Quang Hiển ngạc nhiên nhìn cô, phát hiện sắc mặt của cô thật sự có hơi khó coi, cũng bèn giảm tốc độ lại, quan tâm hỏi: “Tiểu Miên, em không sao chứ?”
“Sắp sửa huyết khí không đủ.”
Mạch Tiểu Miên bình thản trả lời.
Cô nghĩ đến Kiều Minh Húc, ngoại trừ lần không biết vì sao anh phát giận mà đua xe ở ngoài ra, bình thường lúc chở cô, đều dùng tốc độ cực kỳ vững vàng để lái xe, để cho cô có thể được thoải mái.
“Thế thì phải cẩn thận bồi bổ vào, buổi tối tôi mời em đi ăn bữa tiệc lớn, thế nào?”
“Không cần đâu, mấy hôm nay chỉ muốn tan tầm xong ở nhà yên tĩnh nghỉ ngơi mà thôi.”
“Được rồi, vậy thì tôi sẽ tặng chút đồ bổ máu cho em ăn. Nhìn sắc mặt của em kém như vậy, chắc chắn là Kiều Minh Húc hoàn toàn không quan tâm em, không tăng dinh dưỡng cho em.”
“Lời này của anh sai rồi. Vừa rồi tôi còn mới ăn cháo tổ yến mà anh ấy mới tự tay làm đấy. Sao anh ấy lại không quan tâm tôi được?”
“Cậu ta làm cháo cho em?”
“Ừ, gần như ngày nào cũng làm.”
“Thật à?”
“Ừ.”
“Thế thì tốt. Xem ra, cậu ta đối xử với em còn tốt hơn tôi đối với em rồi.”
Trong giọng nói của Phùng Quang Hiển, lại có vài phần mất mát.
“Anh cũng đối xử với Lãnh Kiều Thi tốt một chút.”
Mạch Tiểu Miên không nhịn được lại khuyên bảo: “Dù thế nào, thì hai người cũng đã kết hôn. Đêm trước ngày kết hôn, cô ấy vừa nghe nói anh bị đánh, đã lập tức đi đánh nhau giúp anh, dáng với nghĩa khí ấy, không phải cũng chính là kiểu anh muốn sao?”
Phùng Quang Hiển im lặng, không nói gì.
“Thôi được rồi, coi như tôi nhiều chuyện.”
Mạch Tiểu Miên không có câu trả lời nên cũng không nói nữa.
“Bọn tôi đi du lịch, toàn là ai tự chơi của người ấy. Ngày nào cô ta cũng đều rất vui vẻ mà gặp gỡ đàn ông, ở cùng với những người đàn ông đó.”
Phùng Quang Hiển lên tiếng nói.
“Hả? Anh thì sao?”
“Tôi tất nhiên cũng vậy, bên ngoài có nhiều cô gái xinh đẹp quyến rũ như vậy, sao tôi có thể từ bỏ được?”
Phùng Quang Hiển cười đến mức vẻ mặt cà lơ phất phơ, dáng vẻ chẳng hề để ý mà nói.
Mạch Tiểu Miên duỗi tay đánh đầu của anh ta một cái: “Bừa bãi như vậy, cẩn thận bị bệnh gì đấy! Đến lúc đó mà gặp tôi, thì phải cách xa tôi năm bước đấy!”
“Ha ha, tôi chỉ ôm ấp đùa giỡn với bọn họ một chút mà thôi, sẽ không hề lên giường để xảy ra quan hệ với bọn họ, ở phương diện này, tôi với Kiều Minh Húc vẫn giữ thói ở sạch rất cao.”
Phùng Quang Hiển cười to: “Người đời cười tôi quá khùng điên, tôi cười người đời nhìn không thấu. Cái kiểu tình một đem của động vật cấp thấp này, Phùng Quang Hiển tôi cũng khinh thường chẳng buồn nhìn, người phụ nữ có thể giường được với tôi, nhất định là phải có thể phù hợp với độ cao tinh thần của tôi, hòa hợp làm một cả cơ thể lẫn linh hồn.”
Mạch Tiểu Miên tránh đi ánh mắt nóng cháy nhìn mình kia của anh ấy, cười.
Thì ra, Phùng Quang Hiển cũng không muốn truyền ra bên ngoài cái danh cậu ấm lăng nhăng như vậy.
Những gì mà anh ấy thể hiện ra ngoài, cũng đều không phải là thật.
“Nói không chừng người con gái ấy, chính là Lãnh Kiều Thi thì sao. Quang Hiển, thử bỏ công nghiêm túc nhìn cô ấy thử xem, biết đâu, anh sẽ có phát hiện khác thì sao.”
Mạch Tiểu Miên khuyên bảo anh ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.