“Tôi đã nhìn cô ta hơn hai mươi năm rồi, cứ thấy cái bản mặt kia của cô ta là ghét, chưa kể, cô ta cũng không cần tôi nhìn, cô ta có cuộc sống và thành tựu của mình rồi, chúng tôi chỉ là hai con châu chấu bị cường quyền buộc chặt lại với nhau mà thôi. Kể cả phụ nữ trên toàn thế giới đều chết hết, thì người phụ nữ ấy cũng không thể là cô ta!”
Phùng Quang Hiển rất khinh thường mà nói.
“Ha ha, khó nói.”
Mạch Tiểu Miên cảm thấy, giữa Phùng Quang Hiển và Lãnh Kiều Thi, chắc chắn không phải là loại quan hệ đơn giản vừa thấy đã ghét này.
Có lẽ, một ngày nào đó, bọn họ sẽ thay đổi suy nghĩ hiện tại.
Hai người chỉ nói mấy câu, xe đã đến cổng đơn vị của Mạch Tiểu Miên.
Mạch Tiểu Miên xuống xe.
Phùng Quang Hiển cũng xuống xe theo, cười nói với cô: “Đối với tổ giám định của bọn em, tôi vẫn luôn rất tò mò, cũng muốn vào xem, có được không nhỉ?”
“Anh đi vào, cũng chỉ có thể nhìn thấy mấy người bình thường của đơn vị chúng tôi thôi, còn mấy thứ mà anh muốn nhìn thấy, thì sẽ không cho anh xem được.”
“Vậy thì tôi sẽ nhìn người, xem thử các người ở đơn vị em có phải đều có ba đầu sáu tay hay không?”
“Chẳng lẽ tôi có ba đầu sáu tay?”
Mạch Tiểu Miên lườm anh ấy một cái.
“Có ba đầu sáu tay tàng hình, ở trong lòng tôi là thần võ vô cùng cao lớn, chỉ riêng sự lưu loát khi đánh nhau này, thì loại bà điên chỉ biết xách chai bia giống như Lãnh Kiều Thi thì không thể bằng được.”
Phùng Quang Hiển nói tới đây, lại nghĩ đến dáng vẻ Lãnh Kiều Thi xách theo chai bia đánh nhau ngày đó, không nhịn được mà khẽ cười.
“Đó chẳng qua cũng là bởi vì từ nhỏ tôi đã biết đánh nhau mà thôi, Lãnh Kiều Thi là con gái nhà danh giá, chịu xách chai bia lên biến thành bà điên vì anh, anh cũng đã nên thỏa mãn rồi.”
“Thỏa mãn cái khỉ, chúng ta không nói đến cô ta nữa, chúng ta vào xem đi.”
Phùng Quang Hiển nói xong, bèn duỗi tay ôm lấy bả vai cô.
Mạch Tiểu Miên tránh đi: “Còn chưa đủ quen với công tử lăng nhăng như anh đâu, không được kề vai ôm ấp, ảnh hưởng đến hình tượng người phụ nữ tốt của tôi.”
“Hừ hừ.”
Phùng Quang Hiển hừ lạnh một tiếng, sau đó cũng quy củ, sóng vai đi với cô.
Bảo vệ ngoài cửa thấy Mạch Tiểu Miên, rất vui mừng hỏi: “Pháp y Mạch, cô đi đường được rồi à?”
“Đúng vậy.”
“Thật là vui mừng thay cô, mấy ngày nay, đều vì cô mà khổ sở muốn chết.”
Bảo vệ ngoài cửa rất vui vẻ mà nói, sau đó thắc mắc mà nhìn Phùng Quang Hiển: “Anh này là ai? Tôi nhớ là chồng của cô trông không phải như thế này mà nhỉ.”
“Bạn thôi.”
“Thì ra là bạn. Pháp y Mạch giỏi quá, có chồng đẹp trai, ngay cả bạn cũng trông giống như siêu sao nữa, có bạn gái chưa vậy? Tôi có một em gái này.”
Bảo vệ cửa vẻ mặt chờ mong nhìn Phùng Quang Hiển hỏi.
“Không có bạn gái.”
“Ồ? Thế thì tốt quá, tôi giới thiệu em gái của tôi cho cậu làm quen nhé, em gái tôi trông cũng xinh đẹp lắm, cũng là nghiên cứu sinh của đại học A đấy.”
“Chú à, anh ấy không có bạn gái, nhưng mà có vợ rồi. Chú đừng có hại em gái chú.”
Mạch Tiểu Miên ở bên cạnh lên tiếng nói.
Bảo vệ ngoài cửa nghe xong, cũng ỉu xìu.
Mạch Tiểu Miên và Phùng Quang Hiển đi vào sảnh lớn của đơn vị.
Những người đi qua thấy bọn họ, cũng đều đồng loạt đi tới hỏi thăm.
Thứ nhất là vì Mạch Tiểu Miên có thể đứng lên lại lần nữa mà vui vẻ chúc mừng, thứ hai cũng là đến xem Phùng Quang Hiển.
Chỉ cần là người có chút quan tâm đến tin tức giải trí, đều có thể nhận ra cậu ấm phong lưu thường xuyên có tai tiếng với bao nhiêu ngôi sao người mẫu lớn nhỏ này, cậu cả của năm trăm chuỗi nhà hàng Hồng Sắc Vi trên cả nước Phùng Quang Hiển.
“Pháp y Mạch, người này chính là cậu cả Phùng của Hồng Sắc Vi phải không.”
Một chị gái quan sát Phùng Quang Hiển hỏi.
“Đúng vậy, chào các chị gái các em gái, tôi là Phùng Quang Hiển, Phùng Quang Hiển chính là tôi.”
Phùng Quang Hiển nháy cặp mắt đào hoa mê người kia của mình, lại bắt đầu lần lượt phóng điện với phụ nữ lớn nhỏ ở đây, phóng ra sóng xung kích, làm cho ai nấy đều cho rằng, anh ấy chỉ đang phóng điện với mỗi mình.