Những người phụ nữ trong đơn vị đã miễn nhiễm với mấy thể loại đời sống tình cảm, vậy mà bị anh ấy trưng ra dáng vẻ này, ai nấy đều trong lòng nở hoa, không tự giác mà vuốt khuôn mặt đỏ lên của mình, có chút dáng vẻ mê trai.
“Cậu cả Phùng hàng real, trông còn đẹp trai hơn cả trên báo chí nữa nhở.”
“Đúng vậy, cậu Phùng nhìn qua thật là rất có sức hấp dẫn.”
“Cậu Phùng anh thật là trẻ tuổi...”
Đủ loại lời khen tặng ca ngợi bay tới.
Phùng Quang Hiển lại ứng phó lưu loát, không hề để sót, làm cho ai nấy đều vui vẻ, đều cảm thấy mình được anh ấy coi trọng.
Dáng vẻ dẻo miệng khéo đưa đẩy này, thật không hổ là công tử phong lưu sống ở trong bụi hoa mà.
Mạch Tiểu Miên rất là tán thưởng, bỏ anh ấy lại, đi thẳng vào văn phòng của cô.
“Các người đẹp à, tạm thời không trò chuyện với mọi người được, tôi phải đi tìm Tiểu Miên.”
Phùng Quang Hiển thấy cô đi rồi, cũng nhanh chóng thoát khỏi những người phụ nữ này, đuổi theo đi vào văn phòng.
“Chị Mạch, chị khỏi rồi à?”
Đàm Thủy Minh thấy Mạch Tiểu Miên đi bộ tiến vào, giật mình, rất ngạc nhiên mà hỏi.
“Đúng vậy, ngày hôm qua đột nhiên khôi phục.”
Mạch Tiểu Miên rất sung sướng cười nói: “Sau này có thể làm việc bình thường rồi.”
“Thật tốt quá, chúc mừng chị Mạch.”
Đàm Thủy Minh nói xong, lại cúi đầu, làm cho tóc mái có hơi chút dài ra kia, che kia sự thất vọng ở trong mắt của cô ta.
Phùng Quang Hiển đi vào theo, thấy Đàm Thủy Minh, cũng bèn chào hỏi: “Hello, người đẹp, xin chào.”
Đàm Thủy Minh ngẩng đầu, thấy Phùng Quang Hiển, có chút ngạc nhiên mà khẽ chớp mắt.
“Tôi là bạn của Tiểu Miên, đến xem hoàn cảnh làm việc của cô ấy.”
Phùng Quang Hiển quan sát Đàm Thủy Minh một chút: “Sao vừa thấy, khí chất của cô cũng có mấy phần giống với Tiểu Miên, xem ra, người của tổ pháp y các cô, đều là một loại khí chất lạnh lùng như thế, có lẽ là do giao tiếp nhiều với xác chết chăng.”
Đàm Thủy Minh cười nhạt một cái, lại cúi đầu bận làm việc, cũng không mê giai giống như những người phụ nữ ở bên ngoài kia
Phùng Quang Hiển thật là có vài phần buồn bực.
Anh ấy chính là một người đẹp trai người gặp người thích, xe thấy xe chở, quan tài thấy cũng phải mở đấy.
Vì sao luôn bị con gái của tổ pháp y làm lơ vậy?
Bị Mạch Tiểu Miên làm lơ thì thôi.
Vậy mà còn bị trợ thủ nhỏ của cô cũng làm lơ nữa.
Nữ pháp y à, các cô có cần phải giống như tới vậy hay không?
Anh ấy lặng lẽ trợn trắng mắt với Đàm Thủy Minh, đi đến trước mặt Mạch Tiểu Miên, gõ mặt bàn của cô, giả vờ dáng vẻ ngả ngớn nói: “Người đẹp, hẹn hò không?”
“Không hẹn hò!”
Mạch Tiểu Miên ngẩng đầu lườm anh ấy một cái nói: “Bên ngoài có rất nhiều cô gái đang chờ anh hẹn hò đấy, mau đi đi.”
“Người đẹp, em đây là đang ghen à?”
Phùng Quang Hiển chớp mắt đào hoa, dí sát vào cô hỏi.
Mạch Tiểu Miên duỗi tay đẩy mặt anh ấy ra: “Muốn ghen thì cũng phải là ghen với Kiều Minh Húc nhà tôi ấy.”
“Người đẹp, em như vậy thật sự là quá làm người ta đau lòng nha.”
Phùng Quang Hiển trông như rất là tủi thân nói: “Tôi cao ráo đẹp trai, phong độ nhẹ nhàng, tự tin tỏa sáng, có điểm kém so với Kiều Minh Húc mặt than u ám kia hả?”
“Có một cái.”
“Tôi không có nhiều tiền bằng cậu ta?”
“Không phải, là bởi vì anh ấy là chồng của tôi.”
Mạch Tiểu Miên nghĩ đến Kiều Minh Húc, nghĩ đến tối hôm qua hai người dính lấy nhau, ánh mắt kia cũng lập tức trở nên dịu dàng, khóe môi lại không tự giác mà hơi nhếch lên nở một mỉm cười.
Nụ cười mỉm này, làm cho Phùng Quang Hiển khẽ động lòng.
Ngày đó anh ấy cũng giống như Kiều Minh Húc, lúc nhìn thấy Mạch Tiểu Miên ở nhà hàng Hồng Sắc Vi, cũng đã bị nụ cười mỉm hơi nhếch môi kia của cô hấp dẫn.
“Được rồi, tôi thua!”
Phùng Quang Hiển đành phải cực kỳ ảo não mà đấm ngực nói: “Ngày đó lúc em cầu hôn với tôi, sao tôi lại ngốc như vậy chứ? Haiz, chỉ có thể tự trách tôi quá ngốc mà, em đưa tới cửa rồi mà còn không bắt lấy, sau đó bị thằng nhóc Kiều Minh Húc kia nhặt được của hời lớn.”