Mạch Tiểu Miên trợn mắt với anh ấy một cái: "Cút!"
"Không cút, tôi muốn xem nơi này của em."
Phùng Quang Hiển đứng thẳng người, nhìn xung quanh đánh giá phòng làm việc này
Thiết bị đơn giản, ngoài két sắt khóa chặt ra thì không còn điểm đặc biệt nào cả.
Sau đó, ánh mắt của anh ấy lại rơi trên người Đàm Thủy Minh.
Con nhóc này đúng là vẫn bình tĩnh, còn trẻ mà lại không bị sắc đẹp của mình dụ dỗ.
Nhưng dựa vào cảm giác đối với phái nữ già trẻ bao năm của anh ấy, luôn cảm giác cô ta có gì đó không đúng.
Còn việc chỗ nào không đúng, anh ấy cũng không nói được, dù sao, anh cũng không muốn đến gần trêu chọc cô ta.
"Cậu Phùng, không có việc gì thì đừng lảng vảng làm phiền chúng tôi làm việc."
Mạch Tiểu Miên thấy bộ dạng vô cùng buồn chán của anh ấy thì nói.
"Một người đẹp trai như tôi ở đây thêm màu sắc cho phòng làm việc mấy người, để mấy người có động lực làm việc hơn, không tốt sao?"
Anh ấy lại khôi phục bộ dạng cười gian tà.
"Không tốt, anh có thể cút rồi."
"Có ai đối xử với bạn bè như em không? Cho dù tôi là người đi đường, em cũng không thể đối xử với tôi như vậy, thật là đau lòng quá đi, cút thì cút."
Phùng Quang Hiển ra vẻ tủi thân rồi gõ lên bàn của Đàm Thủy Minh: "Tôi đi đây, sau này gặp lại nha người đẹp."
Đàm Thủy Minh ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ấy một cái: "Tạm biệt."
Sau đó tiếp tục cúi đầu làm việc.
Phùng Quang Hiển cảm thấy mình hoàn toàn bị nơi này ghét bỏ.
Lòng tự trọng bị đả kích nghiêm trọng.
Mới đi mấy bước lại quay lại, lấy ra chiếc hộp nhỏ trong túi áo vest, đặt trên bàn Mạch Tiểu Miên: "Đây là quà tôi mang từ Châu Phi về tặng em, suýt nữa quên đưa nó cho em, mau nhận đi."
"Được thôi, cảm ơn, anh có thể đi rồi."
"Em vô lương tâm quá rồi, tôi tặng em quà rồi, ít nhất cũng phải giả bộ nói vài câu giữ tôi lại chứ?"
Phùng Quang Hiển ấm ức nói.
"Vậy anh đi thong thả."
Mạch Tiểu Miên vừa cười nói, vừa mở hộp ra rồi sững sờ.
Trên sa tanh vàng là một viên kim cương đen phát ra ánh sáng mờ ảo như một người phụ nữ quý phái, thanh lịch.
"Phùng Quang Hiển, anh đứng lại đó cho tôi!"
Cô vừa gọi, Phùng Quang Hiển không những không đứng lại mà còn nhanh chân chạy mất.
Mạch Tiểu Miên muốn đuổi theo nhưng không kịp, hơn nữa đuổi bắt ở nơi này không đẹp lắm.
Cô chỉ đành thôi.
Cô cẩn thận cầm kim cương đen này lên.
Trước giờ không biết, màu đen cũng có thể đen đẹp như thế, còn tinh khiết hơn, sáng hơn chiếc Phỉ Thúy đen trên tay, lấp lánh thu hút mắt nhìn khiến người khác yêu thích ngay.
"Chị Mạch, đây là kim cương đen Châu Phi?"
Đàm Thủy Minh cũng bị viên kim cương đen này hấp dẫn nên đi qua hỏi.
"Chắc là vậy."
Thân là một người giám định, nhiều phương diện đều có xem qua, cho dù bình thường không có tiếp xúc với kim cương đen nhưng vẫn có thể nhận ra được.
"Viên kim cương này nhất định là mắc lắm đây."
Đôi mắt thản nhiên điềm tĩnh trước giờ của Đàm Thủy Minh nhìn viên kim cương này đã có chút không điềm tĩnh được rồi.
Có lẽ, trời sinh phụ nữ yêu thích những thứ lấp lánh như ngọc trai kim cương mã não, Đàm Thủy Minh cũng không ngoại lệ.
"Giá cả của kim cương nhiều màu do tính hiếm hoi nên mắc hơn màu trắng mấy lần, mấy chục lần, thậm chí là vô giá. Kim cương đen càng vì số lượng hiếm hoi mà quý giá hơn. Kim cương đen là kim cương hiếm thấy giá trị liên thành, không dễ tính, bây giờ, kim cương đen bình thường đều là đồ sưu tầm trong cấp độ sưu tầm, báu vật trấn tiệm trong cửa hàng đá quý."
Mạch Tiểu Miên nói.