Kiều Minh Húc nói.
"Rất đắt đó, chắc chắn ít nhất cũng phải là kiểu trên trăm vạn. Sao em có thể nhận món quà quý giá như vậy được! Anh ấy cũng không phải là anh!"
"Tại sao quà của anh em lại nhận?"
"Anh là chồng em mà!"
"Ha ha, vậy còn tạm được."
Kiều Minh Húc vốn không vui vì Phùng Quang Hiển lại tặng món quà quý giá như thế cho vợ mình, bây giờ nghe Mạch Tiểu Miên nói vậy thì vui vẻ trở lại.
"Anh nói em phải làm sao đây?"
"Không sao, anh tặng lại một món giá trị không tầm thường cho cậu ta là được. Vài hôm nữa, sinh nhật ông nội cậu ta, chúng ta phải tặng quà mừng thọ kìa. Anh vốn không định tặng quà quý giá quá nhưng bây giờ đổi ý, chúng ta không muốn nợ người khác."
"Anh định tặng ông ấy thứ gì?"
"Ông nội Phùng thích tranh chữ, chúng ta tặng một bức tranh chữ của Trương Đại Thiên mới vừa vào tay không lâu cho ông ấy, vừa khéo có thể dập được giá trị của viên kim cương đen đó rồi."
"Vậy lại phải khiến anh tốn kém rồi.".
Mạch Tiểu Miên hơi khó xử nói.
"Đồ ngốc, anh thích tiêu tiền cho em."
Kiều Minh Húc giơ tay ôm vai cô: "Đi xuống ăn cơm đi. Em là bảo vật quý giá nhất của anh đó, không được để em đói đâu."
"Ừm."
Mạch Tiểu Miên tìm điện thoại: "Đợi em gọi điện thoại cho cảnh sát Lâm Khoa, bảo anh ta điều tra giúp em, dù sao cũng là án trăm vạn tệ, còn có bộ quần áo này, em giám định trước một chút, ngoài vân tay của em còn có khả nghi nào không."
"Ăn xong rồi làm, được không?"
Mạch Tiểu Miên lắc đầu, gọi điện thoại cho Lâm Khoa.
Lâm Khoa tỏ ý sẽ lập tức điều tra.
Vì khi đó ở hiện trường chỉ có vài cấp dưới của anh ta và Mạch Tiểu Miên Đàm Thủy Minh thôi.
"Cảnh sát Lâm, cũng cơ thể do tôi không cẩn thận đánh rơi. Điều tra âm thầm thôi, tránh tổn thương lòng tự trọng của đồng nghiệp."
"Ừm, tôi sẽ xử lý. Đúng rồi, pháp y Mạch, cô cảm thấy trợ lý của cô có hiềm nghi lớn nhất không? Dù sao thì chỉ có cô ta thấy rõ trong túi áo của cô có gì, cũng chỉ có cô ta ở gần áo khoác của cô nhất."
Mạch Tiểu Miên nghe vậy, lòng chùng xuống.
Cô hoàn toàn không muốn nghi ngờ Đàm Thủy Minh.
Vì vậy, trong những đối tượng nghi ngờ ban nãy, cô hoàn toàn không hề coi cô ta như đối tượng bị nghi ngờ.
Nghe Lâm Khoa nói vậy, lòng cô bế tắc.
Cô nhớ lại thái độ của Đàm Thủy Minh ở văn phòng, dường như có chút hứng thú nhưng không có biểu lộ ra ý thèm muốn gì.
Hơn nữa cô tin cô ta là người ngay thẳng, sao có thể tham một viên kim cương đen?
Chuyện của Trương Hoà đã để lại quá nhiều ám ảnh cho cô.
Nhưng không hề tạo thành suy nghĩ không tin tưởng người khác cho cô.
Từ lần đầu tiên gặp Đàm Thủy Minh, cô đã đồng ý tin tưởng cô ta.
Đang nghĩ thì điện thoại vang lên, là Đàm Thủy Minh gọi đến.
Đúng là nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay.
Cô vội bắt máy.
"Chị Miên..."
Giọng Đàm Thủy Minh như có như không.
"Hửm? Thủy Minh, có gì không?"
"Chị Mạch, em đã lấy kim cương đen của chị."
"..."
Mạch Tiểu Miên không ngờ Đàm Thủy Minh lại thẳng thắn thừa nhận như thế, nên phút chốc im lặng không biết nên nói gì.
"Chị Miên, xin chị đừng tha thứ cho em, hôm nay giám định xong, em nhất thời nổi lòng tham nên thuận tay lấy kim cương đen chị đặt trong túi áo, vì em thật sự quá thích nó."
"Vậy sao em lại nói với chị?"
"Ban nãy nhìn viên kim cương đen đó, em đột nhiên cảm thấy mình sai quá sai, làm ra chuyện phạn phạm như vậy, thật không xứng làm pháp y..."
Giọng của Đàm Thủy Minh dần dần trở nên nhỏ bé yếu ớt đi.