Đương nhiên, trái tim thiếu nữ của cô bắt đầu rung rinh, tràn ngập mong chờ.
Đôi nam nữ trước giờ chưa từng nếm trái cấm, một khi mở ra cánh cửa dục vọng thì cứ như mặc đôi giày khiêu vũ, không còn có thể cởi ra được nữa.
Cô nhanh chóng ăn no.
Kiều Minh Húc và cô vừa định vào phòng thì chuông cửa vang lên.
"Đúng rồi, em suýt quên mất Đàm Thủy Minh muốn trả lại kim cương đen cho em."
Mạch Tiểu Miên đẩy Kiều Minh Húc đang ôm chặt eo mình ra nói.
"Đến thật không đúng lúc."
Kiều Minh Húc bất mãn lẩm bẩm.
"Đến rất đúng chứ? Nếu như trễ nửa tiếng, em coi anh làm sao?"
Mạch Tiểu Miên cười xấu một tiếng rồi nói.
"Vậy thì cứ để cô ta ăn không khí ở bên ngoài gió lạnh đi.xl"
"Xấu xa!"
"Đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu."
Kiều Minh Húc nói xong, giơ tay bóp vào eo cô một cái, bóp đến tâm hồn cô phơi phới, cô trợn mắt với anh một cái: "Đáng ghét, chỉ cho phép anh xấu xa như thế với một mình em!"
"Đó là đương nhiên."
"Ừm, vậy còn tạm được."
Mạch Tiểu Miên vừa nói vừa xuống lầu đi ra ngoài mở cửa sắt.
Đàm Thủy Minh quấn một chiếc khăn choàng màu đỏ, lạnh đến run rẩy trong gió đêm.
"Chị Miên..."
Cô ta nhút nhát đưa chiếc hộp gấm đựng kim cương đen trả lại cho cô: "Xin lỗi."
Mạch Tiểu Miên nhận lại, mím môi nói: "Không sao, vất vả cho em rồi."
Một người trộm đồ,rồi lại nhận sai quyết định trả lại, bên trong trải qua bao nhiêu đấu tranh tâm lý khó khăn, bao nhiêu giày vò, nghĩ thôi cũng biết.
"Chị Miên, chị thật sự không trách em sao?"
Đàm Thủy Minh nhìn cô hỏi.
"Chỉ cần chính em không trách mình là được."
Mạch Tiểu Miên giơ tay vỗ vai cô: "Đêm đã khuya, em về đi, chú ý an toàn."
"Ừm, cảm ơn chị Miên."
Đàm Thủy Minh cúi người với cô rồi quay lưng rời đi.
Mạch Tiểu Miên nhìn cô ta đi được vài bước rồi định đóng cửa lại, nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng người ầm một tiếng.
Mạch Tiểu Miên vội quay đầu, thấy cả người Đàm Thủy Minh ngã trên đất.
"Thủy Minh."
Cô vội vàng chạy qua giơ tay đỡ cô ta.
Đàm Thủy Minh được cô đỡ dậy, miễn cưỡng đứng lên nhưng chân không có sức đứng không vững, bước chân hơi lảo đảo.
"Em sao vậy?"
Mạch Tiểu Miên vội vàng hỏi.
"Chị Miên, em không sao."
Đàm Thủy Minh miễn cưỡng cười, đẩy tay cô đang dìu cô ta ra rồi nói: "Em chỉ là hơi choáng thôi. Có lẽ mấy ngày nay công việc quá bận, thời gian ngủ ít đi."
"Vất vả cho em rồi."
Mạch Tiểu Miên biết cô ta luôn nỗ lực, thường đi làm sớm về muộn, có lẽ về nhà cũng là bận bịu việc học.
Hơn nữa, cô ta ở một mình, chắc là ăn uống cũng tùy tiện không có dinh dưỡng gì, dẫn đến sắc mặt trắng bệch.
Lần sau dì Trương đưa thức ăn phải bảo dì ấy chuẩn bị thêm một phần mới được.
"Không sao, chị Miên, em đi đây."
Đàm Thủy Minh đi được vài bước lại lảo đảo.
Tim Mạch Tiểu Miên cũng theo lảo đảo của cô ta mà chùng xuống, vội vàng lên trước dìu cô ta: "Không được, em bây giờ như vậy, chị không thể để em về một mình, em vào nhà chị ngồi trước, nghỉ ngơi một lát rồi chị bảo người đưa em về nhà."
"Chị Miên, em không sao, không làm phiền chị nữa."
Mạch Tiểu Miên vừa nói xong, cả người lại ngã xuống đất.
Mạch Tiểu Miên vội ấn nhân trung cô ta, làm cô ta tỉnh lại, cưỡng ép dìu cô ta vào nhà.
Kiều Minh Húc đứng trên ban công nhìn thấy hết tình hình bên dưới nên cũng đi xuống.
Mạch Tiểu Miên bảo Đàm Thủy Minh ngồi xuống sofa ở phòng khách rồi bảo Kiều Minh Húc làm cho cô ta một ly nước đường đỏ.
Kiều Minh Húc không động đậy.
Ngoài trừ Mạch Tiểu Miên, anh không muốn phục vụ cho bất cứ người phụ nữ nào.