"Đúng đúng đúng, món quà này lớn quá rồi."
Mẹ Mạch dù rất muốn cầm lấy tấm thẻ vàng kia mang đi khoe khoang bà có thể ăn ở một nhà hàng sang trọng mà không cần phải trả tiền.
Nhưng mà bà không thể làm vậy được, bèn vội vàng trả thẻ vàng lại cho Phùng Quang Hiển.
"Bác gái..."
Phùng Quang Hiển cố ý giả bộ buồn rầu nói: "Xem ra sau này cháu cũng không thể đến nhà hai bác ăn cơm làm khách được rồi."
"Sao lại không thể?"
Mẹ Mạch thất vọng hỏi.
"Hai bác không chịu đến nhà hàng của cháu ăn cơm, cháu cũng không tiện đến nhà bác ăn cơm chùa được! Hai bác đối xử với cháu như người ngoài, cháu thật sự rất đau lòng đấy!"
Gương mặt điển trai của anh hơi nhăn lại, làm bộ vô cùng buồn bã tột.
Mạch Tiểu Miên thật muốn nhổ nước bọt vào mặt anh, mắng anh là một minh tinh màn bạc.
"Được rồi, được rồi, được rồi, bác cầm lấy!"
Mẹ Mạch thấy vậy bèn cầm lại tấm thẻ vàng kia, nói: "Vậy chúng ta không khách sáo nữa, sau này cháu nên đến nhà bác thường xuyên hơn đấy. Nếm thử tài nấu nướng của bác có thể so sánh với đầu bếp nhà hàng của cháu không nhé."
Phùng Quang Hiển lập tức nở nụ cười, đôi mắt đào hoa sáng rực, đôi mi dài khẽ rung, vẻ đẹp trai tuấn lãng kia làm cho Mạch Tiểu Miên muốn vươn tay nhéo má anh vài cái.
Còn Đồng Đồng thì lại hoàn toàn si mê nhìn vào gương mặt của Phùng Quang Hiển.
Phùng Quang Hiển còn có hẹn nên sau khi trò chuyện vui vẻ cùng mẹ Mạch trong 20 phút, chọc cho mẹ Mạch vui vẻ ngất trời xong, anh mới đứng dậy tạm biệt.
Mẹ Mạch nhiệt tình đưa anh đến cổng tiểu khu, dặn đi dặn lại bắt anh nhất định lần sau phải đến chơi.
Phùng Quang Hiển đồng ý sau đó ngồi lên chiếc Porsche sang trọng rời đi.
"Bà Mạch, cậu ấy là ai vậy? Bạn trai của Tiểu Miên sao?"
Các thím nhiều chuyện lại bắt đầu tò mò hỏi mẹ Mạch đang vô cùng vui vẻ.
Mẹ Mạch khoe tấm thiệp vàng óng ánh của nhà hàng Hồng Tường Vi trong tay, mặt mày hớn hở nói: "Không phải bạn trai đâu, chỉ là người theo đuổi Tiểu Miên nhà chúng tôi, thiếu gia của nhà họ Phùng mở nhà hàng Hồng Tường Vi thôi ấy mà. Cậu ấy còn tặng tôi tấm thẻ vàng này, bảo tôi có thể dùng bữa tại bất kỳ nhà hàng Hồng Tường Vi nào mà không phải trả tiền đấy."
"Gạt người ta đấy à? Nhà hàng Hồng Tường Vi là một nhà hàng cao cấp nổi tiếng khắp cả nước, tùy tiện ăn một bữa cơm cũng tốn ít nhất vài trăm tệ, người ta có thể cho bà ăn miễn phí sao? Không sợ bà làm người ta lỗ vốn hả? Nhiều nhất chỉ là thẻ giảm giá thôi."
Một bà thím không tin nói.
"Ha ha, thím Lý à, bà cho rằng người ta hẹp hòi giống mình đấy à. Người ta lái nổi một chiếc Porsche đấy, nhà hàng Hồng Tường Vi trên cả nước ít nhất cũng có đến một trăm chuỗi cửa hàng, còn để ý đến số tiền nhỏ này sao? Tất nhiên tôi cũng không phải người tham lam, sẽ không tùy tiện ăn uống bừa bãi, làm mất mặt của Tiểu Miên nhà tôi đâu. Nhưng mà, cậu ấy nói sau sau này sẽ thường xuyên đến nhà tôi chơi, muốn ăn đồ nhà tôi nấu cơ, ha ha."
Mẹ Mạch vui vẻ nói.
"Cắt, không phải bà nói con gái bà sẽ kết hôn với Kiều Minh Húc à? Bây giờ sao lại đổi người rồi?"
Một người phụ nữ khác nói.
"Ha ha, Kiều Minh Húc ấy à, đương nhiên phải gả chứ. Trước đó vài ngày cha mẹ cậu ấy đến cầu hôn Tiểu Miên nhà chúng tôi rồi, tuy nhiên lúc đó chúng tôi còn chưa đồng ý. Vốn là tối nay cậu ấy định qua đây, nhưng mà đột nhiên phải gặp một khách hàng quan trọng nên tạm thời chưa đến được. Bà cũng biết rồi đấy, những người có tiền này ấy à, một cuộc giao dịch làm ăn cũng đã hơn trăm triệu rồi..."
Mẹ Mạch giải thích thay cho Kiều Minh Húc.