"Bà Mạch à, bà cứ ở đó mà khoác lác đi!"
Những người khác vẫn không hề tin.
"Ha ha, không tin cũng không sao, dù sao sớm muộn gì cũng biết thôi."
Lần này mẹ Mạch lại rất bình tĩnh.
Cho dù Kiều Minh Húc có thế nào thì ít nhất Phùng Quang Hiển cũng đã giữ lại mặt mũi cho bà. Những người khác cũng không dám tùy tiện khoa môi múa mép nữa.
Bà về đến nhà, giật lấy quả táo mà Tiểu Miên vừa gọt xong, nói: "Thật là, con cũng không biết tiễn Quang Hiển về nữa. Hôm nay người ta vừa giữ lại mặt mũi cho con đấy."
"Mẹ, anh ấy cũng không phải trẻ con, không cần con đưa đến cổng tiểu khu làm gì đâu. Vả lại không phải anh ấy giữ lại mặt mũi cho con, mà là cho mẹ mới đúng."
Mạch Tiểu Miên trợn mắt nói: "Nhìn mẹ cứ một tiếng Quang Hiển, hai tiếng cũng Quang Hiển, như hận không thể đem người ta làm con trai nuôi ấy nhỉ, cũng không thèm cần con gái nữa."
"Mẹ đây là muốn nhận cậu ấy làm con rể! Tiểu Miên à, mẹ cảm thấy tên nhóc Quang Hiển này đúng là không tệ. Người vừa đẹp trai ấm áp, vừa nói năng ngọt ngào. Mặc dù không giàu có như Kiều Minh Húc nhưng vẫn ngồi trên một núi vàng núi bạc nhỏ đấy. Điều quan trọng nhất là, mẹ có thể nhìn thấy rằng cậu ấy rất thích con, cho nên mới đối xử tốt với chúng ta như vậy. Nếu không hay là con đừng chọn Kiều Minh Húc kia nữa, cân nhắc đến Phùng Quang Hiển cũng được."
Mẹ Mạch đẩy bả vai Mạch Tiểu Miên nói.
Mạch Tiểu Miên đổ mồ hôi, nói: "Con ngược lại cũng muốn cân nhắc lắm chứ. Nhưng vấn đề ở đây không phải là người ta đã đính hôn rồi sao? Đính hôn không đơn thuần giống như chỉ là yêu nhau, chuyện này gần như có ý nghĩa pháp lý rồi. Mẹ đừng nghĩ nhiều nữa, con không muốn làm người thứ ba của người khác đâu. Ngày hôm qua, con cũng đã gặp bạn gái của anh ấy rồi, cô ấy rất xinh đẹp phóng khoáng, vừa nhìn cũng đã biết xuất thân từ gia đình giàu có. Đúng là trời sinh một đôi. Con cũng không việc gì mà phải chen vào đó. Quang Hiển thích con, nhưng chỉ là thích của một người bạn thôi!"
"Mẹ thật sự không tin lắm những lời mà vợ chồng nhà họ Kiều kia nói, nói không chừng bọn họ vì muốn con lấy một người không đáng tin như Kiều Minh Húc nên mới nói như vậy ấy chứ."
Mẹ Mạch vừa nhắc đến Kiều Minh Húc đã có chút tức giận, bà nói: "Con nói xem Kiều Minh Húc đó rốt cuộc là có ý gì vậy? Cậu ta có muốn đến không đấy? Hôm nay thiếu chút nữa đã bị cậu ta làm cho mặt mũi của mẹ mất hết rồi. May mà còn có Quang Hiển xuất hiện kịp thời! Mẹ thật sự rất thích Quang Hiển kia, một đứa bé con nhà giàu như vậy mà lại hiền lành thân thiện, đúng là hiếm có.”
Mạch Tiểu Miên vừa định nói phải thì chuông điện thoại lại vang lên.
Đó là của Kiều Minh Húc.
Đúng là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến!
Cô nhận máy.
"Tôi xong việc rồi. Bây giờ đến nhà cô có tiện không?"
Giọng nói của Kiều Minh Húc vẫn hơi trầm thấp.
"Ừ, chào đón bất cứ lúc nào."
"Được, bây giờ tôi qua ngay." . Kiếm Hiệp Hay
Sau khi cúp điện thoại của Kiều Minh Húc, Tiểu Miên bất đắc dĩ khoát tay với mẹ, nói: "Con rể Kiều của mẹ bây giờ muốn qua đây!"
"Cái gì? Cậu ấy muốn tới sao?"
Mẹ Mạch sợ hãi đứng bật dậy, suýt chút nữa thì bị nghẹn cả trái táo ở trong miệng, ho khan mấy tiếng.
Tiểu Miên vội vàng vuốt ngực cho bà dễ thở!
"Ừ, anh ấy nói đã xong việc nên chuẩn bị đến đây!"
"Hả? Vậy chúng ta nhanh chóng dọn dẹp thôi nào!"
Mẹ Mạch khẩn trương quan sát phòng khách xem có nơi nào lộn xộn không.
"Không cần thu dọn, đã tốt lắm rồi."
Mạch Tiểu Miên thấy bộ dạng của mẹ mình như vậy, thực sự không biết phải làm sao cả.
"Không được, Đồng Đồng, con lau lại bàn một lần nữa đi. Ông nó à, ông mau chuẩn bị nước sôi mới pha trà..."
Mẹ Mạch đang gắng sức chỉ huy mọi người làm việc.
"Mẹ, mẹ thật sự bận rộn đến mụ mị đầu óc rồi đấy à. Lần này mẹ không định ra ngoài đón con rể Kiều của mẹ sao?"
Mạch Tiểu Miên trợn mắt hỏi.