Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 68: Ngày cưới đã định (2)




Lâm Khoa là một người thông minh, làm sao có thể không biết Mạch Tiểu Miên nói như vậy là vì để tránh cho anh ta khỏi lúng túng. Anh ta đành cười một tiếng rồi tạm biệt rời đi.
Đến khi anh ta rời đi, Trương Hòa lại xuất hiện, nở một nụ cười có chút ranh mãnh, nói: "Chị Mạch, em nghi ngờ anh ta thích chị đấy! Cho nên mới chọn cách sáo rỗng như tặng sách này để đến gần chị hơn!"
"Cậu suy nghĩ nhiều rồi, tôi hơn cậu ấy nhiều tuổi như vậy. Hơn nữa lần trước cậu ta còn vừa dạy dỗ tôi một bài học đấy. Đưa sách chỉ là vì muốn nghiệp vụ của tôi tốt lên thôi, có thể thuận lợi hợp tác với công việc của cảnh sát hình sự bọn họ."
Mạch Tiểu Miên vừa nói, vừa lật giở cuốn sách mới tinh kia, phát hiện bên trong có một vé xem phim.
"Vé xem phim sao? Ha ha, chị Mai, ý đồ của anh ta rất rõ ràng rồi. Đưa sách, chính là muốn hẹn chị đi xem phim đấy. Để em xem thử là phim gì vậy!"
Trương Huệ giật lấy tấm vé xem phim kia, nói: "365 ngày làm người yêu của pháp y! Chị Mạch à, phim này chị đi xem hợp đấy! Nghe nói phim mô tả rất chân thực, hơn nữa tình tiết lại cảm động, được đánh giá trên Douban rất tốt! Em cũng muốn một ngày nào đó đi xem nó thử trong rạp chiếu phim mới được!"
Mạch Tiểu Miên lấy lại tấm vé xem phim trên tay cậu ấy.
Chắc khoảng 5 năm rồi cô chưa đến rạp chiếu phim. Những năm này cô vẫn luôn dành thời gian để học tập nghiên cứu, làm việc chăm chỉ đến nỗi phim ảnh đã trở thành một thú tiêu khiển xa vời đối với cô.
Điều quan trọng nhất là, cô sợ nhớ lại một vài chuyện về một người nào đó ở trong rạp chiếu phim.
Cô không cho rằng Lâm Khoa có tình cảm gì với cô cả, có lẽ là do sơ ý nên mới để quên vé xem phim ở trong này thôi.
Vì vậy, cô đã gọi đến số của Đội trưởng Trần, hỏi ông ấy số điện thoại Lâm Khoa.
Gọi vào số của Lâm Khoa, cô nói: "Cảnh sát Lâm, anh để quên một tấm vé xem phim trong sách này, tôi đưa nó qua cho anh nhé, hay là anh muốn đến lấy?"
"..."
Đầu dây điện thoại bên kia hơi trầm tư một lúc, rồi nói: "Pháp y Mạch à, không phải tôi để quên vé xem phim trong đó đâu, mà là tôi muốn mời pháp y Mạch đi xem phim. Nghe nói bộ phim này không tệ, phù hợp với chuyên môn của cô."
"Cảm ơn nhiều nhé, tối nay tôi bận rồi, không có thời gian để xem phim đâu."
Nhìn tên phim này, Mạch Tiểu Miên cũng hơi có hứng thú, tuy nhiên cô vẫn từ chối lời mời của Lâm Khoa.
"Không sao, vậy cô có thể đưa nó cho người nào muốn xem."
Trong giọng nói của Lâm Khoa có chút mất mát, nhưng cố ý giả vờ không sao cả.
"Thật xin lỗi!"
"Không sao đâu..."
"Không sao đâu, vậy tôi cúp máy trước nhé, có thời gian mời cô uống trà sau, tạm biệt!"
"Được, tạm biệt!"
Cúp điện thoại của Lâm Khoa xong, Mạch Tiểu Miên suy nghĩ một chút rồi đưa vé xem phim cho Trương Hòa, nói: "Cậu không phải muốn xem phim này sao? Vé này chuyển cho cậu đấy, sau khi xem xong nhớ nói cho tôi cảm nhận. Nếu thật sự hay như thế thì tôi cũng sẽ tranh thủ đi thử xem sao."
"Chị Mạch à, đây là cảnh sát Lâm đặc biệt mời chị đến xem, em không dám nhận đâu!"
Trương Huệ cười xấu xa nói: "Em đã nói rồi mà, anh ấy có ý với chị đấy. Chị Mạch, em thấy anh ấy cũng không tệ, hay là chị cân nhắc thử xem?"
"Không có hứng thú với tình chị em."
Mạch Tiểu Miên liếc mắt nhìn cậu ấy nói.
"Chị Mạch à, chị lạc hậu rồi, bây giờ rất thịnh hành tình chị em đấy! Em cảm thấy chị cùng anh ấy rất xứng đối. Chị là bác sĩ pháp y, anh ấy là cảnh sát hình sự. Nếu hai người ở chung một chỗ có thể hợp tác phá án này, đến lúc đó chắc chắn sẽ được gọi là Thần điêu hiệp lữ của đội cảnh sát! Đó là một chuyện tình đẹp đẽ biết nhường nào!"
Trương Hòa cố gắng thuyết phục nói: "Vẫn tốt hơn những người đàn ông ngoài kia luôn bài xích nghề nghiệp của chúng ta mà, đúng chứ?"
"Tôi đã có đối tượng chuẩn bị kết hôn rồi."
Mạch Tiểu Miên nhẹ giọng nói: "Cậu đừng cũng đừng nối dây tơ hồng loạn xạ nữa!"
"Thật sao? Chị Mạch à, chị chuẩn bị kết hôn rồi? Sao lại đột ngột vậy?"
Trương Hòa kinh ngạc thốt lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.