Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 7: Đối tượng bị dọa bỏ chạy (1)




Phùng Quang Hiển xem như đã hiểu, cô gái trước mắt này nhầm đối tượng xem mắt, chứ không phải muốn bắt chuyện.
Phải vậy chứ, nhìn dáng vẻ của cô ấy, cũng không giống loại người thấy trai đẹp là muốn đến bắt chuyện.
"Ha ha, cô đi xem mắt sao, thật thú vị! Nhưng mà Tiểu Miên à, để tôi nói cho cô biết, cô thật sự nhầm đối tượng rồi. Tôi không phải Trần Diệp Thu, anh ấy cũng không phải Trần Diệp Thu. Tuy nhiên cô có thể xem mắt với tôi đấy, bây giờ tôi vẫn là một người độc thân, dáng dấp cũng không tệ, trông cô với tôi cũng hợp nhau nữa. Còn về phần Trần Diệp Thu kia, để cho anh ta đi đi, thế nào?"
Phùng Quang Hiển bật cười.
Mạch Tiểu Miên nghi ngờ nhìn bông hồng trong tay Kiều Minh Húc, nói: "Thật sự không phải là anh? Vậy tại sao anh lại cầm bông hồng đỏ làm tín hiệu?"
Cô còn chưa kịp nói xong, đã có một mùi hương nước hoa nhàn nhạt từ sau lưng bay tới, một giọng nói cực kỳ nũng nịu vang lên: "Minh Húc, anh đến sớm sao? Xin lỗi, vừa rồi hơi tắc đường nên em tới muộn một chút."
Một người phụ nữ mặc chiếc váy màu vàng nhạt, mái tóc đen như mực thả đến thắt lưng, dáng người cao gầy, gương mặt xinh đẹp tao nhã, trông cực kỳ trong sáng nhã nhặn từ phía sau bước đến. Cô ta đi đến trước mặt Kiều Minh Húc, gương mặt cực kỳ tiêu chuẩn như quả trứng ngỗng mỉm cười hạnh phúc.
Gương mặt lạnh lùng của Kiều Minh Húc trong khoảnh khắc cô ta xuất hiện lập tức buông lỏng, nở một nụ cười.
Không thể không nói, khi anh cười lên thật sự rất quyến rũ, làm cho Mạch Tiểu Miên không khỏi nghĩ đến hai từ "gợi cảm".
Tuy nhiên, nụ cười này không phải dành cho cô, mà là dành cho người phụ nữ trông hết sức thanh tú xinh đẹp trước mặt này.
Xem ra, cô đúng là đã nhận lầm người.
Trong tay người ta cầm một bông hồng đỏ, nhưng là dành cho bạn gái, chứ không phải cái gọi là tín hiệu xem mắt.
Cô lại làm chuyện cười nhận lầm người này cơ đấy, thật đúng là xấu hổ.
Cô cũng chỉ biết lúng túng cười, nói: "Xin lỗi, tôi nhầm người rồi!"
Lúc này, cô mới nhìn thấy một người đàn ông khác, trên tay cầm một bông hồng đỏ, đang tìm một chỗ ngồi xuống. Anh ta nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, vẻ mặt có chút căng thẳng, có chút chờ mong.
Bằng trực giác của cô, người đàn ông đó mới thật sự là đối tượng xem mắt của cô.
Vì vậy cô cũng nhanh chóng rời khỏi bàn của Kiều Minh Húc.
"Minh Húc, cô ấy là ai vậy?"
Lâm Ngọc nhìn bóng lưng cao gầy của Mạch Tiểu Miên, vẻ mặt cảnh giác hỏi.
"Nhận nhầm người!"
Kiều Minh Húc giải thích: "Chỉ là người qua đường mà thôi!"
"Ồ!"
Nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Kiều Minh Húc với cô gái kia, Lâm Ngọc mới buông lỏng cảnh giác. Mặt đầy hạnh phúc nhận lấy hoa hồng đỏ anh đưa tới, cúi đầu si mê ngửi một cái, cười tươi rói như hoa xuân vậy.
"Được rồi, tôi không làm bóng đèn của hai người nữa, tôi tự mình qua bên kia ngồi vậy."
Phùng Quang Hiển biết ý đứng dậy.
"Anh Phùng, không sao đâu, anh cũng không phải là người ngoài, trước kia chúng ta vẫn thường ở cùng một chỗ mà? Đã lâu ba người chúng ta không ngồi nói chuyện phiếm cùng nhau rồi đấy!"
Lâm Ngọc ngọt ngào nói.
"Ha ha, trước đây là tôi không thức thời, bây giờ thì khác rồi, tốt hơn là tôi vẫn nên tìm một chỗ nào ngồi xuống, để xem thử có gặp được cô nàng xinh đẹp nào không."
Phùng Quang Hiển vừa nói vừa nhìn về phía Mạch Tiểu Miên đang đi tới trước mặt một người đàn ông khác.
Anh bèn ngồi xuống cách Mạch Tiểu Miên không xa.
Lần này, đối mặt với người đàn ông đang cầm đóa hoa hồng đỏ trước mặt, Mạch Tiểu Miên cũng không dám mạo muội nữa.
"Xin chào, xin hỏi anh có phải là anh Trần Diệp Thu không?"
Cô hỏi một cách lịch sự.
Người đàn ông trước mặt này trông cũng không tồi, tóc ngắn gọn gàng, khuôn mặt chuẩn mực, quần áo phù hợp, lẫn trong đám đông anh ta cũng thuộc dạng trung bình.
Tuy nhiên, nếu so với hai người đàn ông vừa rồi, thật sự không phải cùng đẳng cấp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.